Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

tập viết 6

Hồng nhan, bạc phận.


Tin cô Hoà lên xe hoa về nhà chú Tân khiến cho nhiều người ngỡ ngàng, tiếc rẻ. Có rất nhiều người bàn tán là sao cô lựa chọn quá lâu mà nay lại ưng cái thằng hủ hèm vậy chứ!?

Cô chỉ cười...

Gia đình cô vốn có tiếng với nghề may áo dài khéo tay nhất vùng lúc ấy. Cô là một phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, khéo tay... Nói chung công_ngôn_dung_hạnh cô Hoà đều đạt dường như tuyệt đối.

"Ước mộng thật nhiều... nhưng khi duyên nợ chợt đâu đưa đến..." Cô hát bài này đêm cuối cùng cô còn ở nhà của mình. Đêm ấy tôi được mẹ dắt đến nhà cô chơi đùa tới khuya thật khuya mới về. Chú Tân cũng không phải là mạt hạng, nhưng so ra thì... câu xầm xì "bông hoa lài cặm bãi cức trâu" là không ngoa. Nhà chú có ba người đàn ông: Ba chú, anh chú và chú thì cả ba đều là hủ hèm.. Chú là có hạng nhất nhà.. chỉ say vào buổi tối. Còn ba và anh của chú thì... sáng chưa ăn gì thì phải vô một ly xây chừng không thôi.... run tay.

Từ ngày cô Hoà về làm dâu sát nhà tôi.. Tên của cô được xướng liên tục..

_Hoà ơi, lấy con khô cá khoai nướng dùm ba con.

_Hòa ơi, mua dùm anh hai mấy trứng hột vịt ung. Tiền anh để ở bàn ly đó.

_Hoà ơi, đi chợ dùm má chưa con?

_Hoà ơi, lấy dùm tui cái khăn coi. .. ....

Tôi nhìn mẹ tôi nhăn nhó dùm cô một ngày cả trăm bận... mà hong hiểu lý do. Rồi tôi thấy bụng cô ngày càng lớn dần.. Tôi hay chạy theo sờ bụng cô để có khi em bé trong ấy chòi chòi đạp đạp rất dể thương..

_Cô muốn sinh con gái như con. Để cô thủ thỉ sớm hôm sau này..

Cô nói bâng quơ cùng tôi, đứa con nít vừa lên 5 tuổi lẽo đẽo theo cô sờ bụng

_Mẹ con cũng có em bé trong bụng rồi, nhưng em con chưa biết đạp như em bé của cô.

_Ừ, cô biết rồi.. Con cô sau này và em con cùng một tuổi đó.

Tôi chẳng hiểu những lời cô nói.. Chỉ gật gù cười khi cô nắm tay để lên bụng măn tìm cù chỏ của em bé.

Cô về nhà mẹ ruột sinh con. Tôi chỉ được mẹ dắt lên thăm cô một lần duy nhất.. Em bé của cô là một bé gái xinh xắn.. Cô vui lắm chắc nên cứ thấy cô luôn miệng cười. Cô đặt tên em là Khả Dân. Khi Khả Dân được ba tháng tuổi, cô Hoà bồng con về lại nhà chồng.. Tên của cô cũng giảm dần lần sai réo thay vào đấy là tiếng khóc của em bé... cũng đòi cô. ..

Một đêm khuya mọi người nhà tôi đang yên giấc.. Giọng cô hốt hoảng gọi vọng sang

_Sinh ơi, mày làm ơn cho tao mượn cây thuỷ.. Con bé 2 nóng quá.

_Ờ, chờ tao chút.. Tôi thấy mẹ è ạch mang bụng bầu sang nhà chú Tân luôn.

Tôi leo lên cửa sổ ráng nhóng xem chuyện em bé, nhưng không thấy được gì ngoài tiếng xì xào..

_Đưa nó đi lên Nhi Đồng ngay đi, nó muốn làm kinh luôn rồi kìa.

Tôi nghe tiếng cô Hoà khóc...

Mấy ngày hôm sau nghe mẹ nói bé Khả Dân bị não.. Vĩnh viễn em không bao giờ được đứng lên và chạy nhảy như tôi. Tôi chưa hình dung ra sẽ thế nào, nhưng tôi thấy buồn buồn vì biết là em không thể nhảy lò cò hay nhảy dây cùng tôi rồi..

_Thôi kệ, em chơi lò cò với con không được thì con chơi bán quán, hén mẹ.

_không được nói với cô Hòa như vậy nghe chưa con?

_Sao vậy mẹ!?

_Ngoan, nghe lời mẹ... Không được sang nhà chú Tân chơi nữa nghe không. ..

Mẹ tôi sanh em bé, một bé trai ú nù không dể thương như em Khả Dân... Tôi lén mẹ đi sang cô Hoà để chơi với em gái. Tôi thét lên thật to và lao thẳng vào vách vì hoảng hốt.. Trứơc mắt tôi một em bé trần truồng ẹo ngược miệng méo, chân tay khoèo.. trông rất ghê sợ. Cô Hoà xoa xoa vết trầy cho tôi, và nhỏ nhẹ bảo:

_Con về chơi với em trai đi, bé 2 của cô xấu xí không chơi được với con rồi.. Tôi thấy cô khóc... Nhưng tôi sợ quá nên lo chạy ù về ôm mẹ mà kể lại.

.. Cô lại có bầu.. và sinh ra một em trai rồi một em gái nữa... Bên nhà cô luôn có tiếng rít chửi thề.. Chú Tân lái xe đi tuyến xa.. Lâu lâu mới ghé nhà dúi cho cô cọc tiến rồi lại tất tả đi. Cô vừa trông ba đứa con, vừa nhận thêu tay, rua_đê... vừa lo cơm nước nhà cửa.. ..

Ba chồng cô sơ gan, chết. Một giải thoát...

Anh chồng cô có vợ xa... đi theo quê vợ lập nghiệp.. Thêm một nhẹ nhàng.

Má chồng cô nằm một chổ... rồi cũng ra đi.. Xong một thế hệ..

Lúc ấy tôi cũng bớt sợ bé 2.. nhưng... tôi vẫn thấy hơi nhợn khi nhìn thấy nước miếng cứ chảy không dừng trên miệng méo xệch của em ấy. Tôi lớn dần cùng hai em của bé 2.. Cô Hoà thì như cái bóng ma trong ngôi nhà ấy. Suốt ngày không hề thấy cô cười.. Người ốm đến hốc hác.. hai mắt sâu hoắm trông dữ dằn dù cô chưa hề mắng hay cộc cằn với bất cứ ai. Năm bé KDân mười hai tuổi (Tôi mười bảy) thì em nó ngủ luôn một mạch... Thân hình gầy còm, cong queo của em được đặt trong một cái quách nho nhỏ... Chỉ có một người khóc... chính là cô Hoà.. Cô thu dọn hết đồ của em để đốt.. Mọi người ai cũng nghỉ đấy là thêm một giải pháp tốt nhất cho gia đình cô. Chú Tân đề nghị bán nhà.. Chú không còn thiết tha với cái vùng quê mà nơi đấy chú luôn bị lên án khi gặp lại bạn bè. Nhà bán ra chia làm ba phần.. Cô lặng lẽ mua một miếng đất nhỏ dựng nhà sống cùng hai đứa con. Chú Tân thì sống với một gia đình khác mà chú đã gầy dựng từ ngày đi làm xa. Cô Hoà không hề trách chú Tân một lời nào với ai... Cô đã sống như một cái bóng đúng nghĩa...(theo tôi thấy) Tất cả bạn bè của cô ngày xưa không ai từ chối giúp cô theo khả năng khi cô đã chính thức độc thân. (Có một lần bạn trai cũ vì thấy cô khổ quá đã tế nhị nhờ một bạn gái giúp đở kinh tế.. bị chú Tân phát hiện và... ầm ỉ náo loạn.. Từ đó cô không nhận lời giúp của bất cứ ai nữa.)

Tôi thật lòng không nhìn rõ cô Hoà thời xuân sắc..Không biết cô là người tài hoa thế nào.. Nhưng nhìn cách xung quanh một mực quý mến cô khi cô trở thành một thành phần nông nô cùng cực thì tôi ngưỡng mộ những gì cô đã để lại trong lòng bạn bè của cô.

Chưa có một người bạn nào của cô mà không ca tụng cô như một thần tượng.

Bây giờ cô đã nhàn nhã lắm rất nhiều rồi.. Nhưng... hình như hơi muộn đấy ông Trời ạ !

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Tập viết (5)

T2/18/04/2010.
Chiều mùa hè,
Sau một cơn mưa nhỏ, mấy con hẽm nhầy nhụa hơn với những bước người qua lại. Nó đội cái mâm còn bốn cái bánh chuối chiên lên đầu mệt mỏi đếm bước.
_Ai chuối chiên,chuối chiên đêyy..
Giọng non nớt của nó không đủ lấn át tiếng động xung quanh sau mưa.. Nên đi hết ba con hẽm ngoằn ngoèo vẫn không bán được cái nào..
Nó thầm nghĩ:_Chết con rồi má ơi,má linh thiêng phù hộ cho con bán hết bánh.. chứ không là tối nay con lại phải ăn nó thay cơm đó. ba ngày rồi con không có cơm vào bụng má ơi...
_Ai chuối chiên, chuối chiên đêyyyyy..
Giọng nó lạc đi, nôn nóng.
Chiều xuống thật nhanh, mới sáu giờ mà đã sẫm đen. Nó ngồi phệch xuống thềm của căn nhà khóa ngoài lôi tiền trong chiếc túi rút đeo trên cổ ra vuốt thẳng và đếm.. Hai mươi tám ngàn... vừa y với vốn hôm nay. Nó thở dài cái hự ngao ngán nhìn mấy cái bánh xần xùi tươm tươm dầu bóng ngậy.
_Ê, chuối chiên ế.. bao nhiêu một cái?
_Dạ, ơ.. 2.ngàn một cái..
Nó lựng khựng vì khách trạc tuổi nó.. Cái thằng dòm là biết lưu manh. Hỏi mua bánh mà cái mặt hất hất thấy ghét.
_bánh ế mà 2.ngàn cái gì? 1.ngàn được không mậy?
_không, 2.ngàn hà.. hong mua thì thôi.
Nó nghĩ nhanh, thà tao ăn bánh ế chứ không bán cho mày giá đó đâu mà ham.
_Vậy bán tao 1 cái.
Nó mừng húm lui cui lấy giấy ra gói bánh đưa cho thằng khách.
_bánh nè.,.
Thằng khách đưa tờ năm ngàn.. Nó lôi sấp tiến vừa cột cẩn thận ra thối lại... Thì... nhanh như chớp thằng khách giật nhanh cọc tiền trên tay nó vụt chạy..
_ớ..ớ.. cướp.. ăn cướp... má ơi..nó cướp..
Nó lao theo chới với... bất lực nhìn thằng cướp mất hút trong hẽm tối.. Nó òa khóc... Nó gào thét đau đớn:
_Má ơi, má ơi sao má bỏ con.. má chết mà cũng không phù hộ cho con.. má ơi, nó lấy hết tiến của con rồi... má ơi..
Nó không còn biết kêu ai giúp nó ngoài linh hồn má nó.
Nó ngồi vạ xuống nền đất bẩn bùn lầy mà khóc.. Hai chân cứ giãy đành đạch bức bối..Xung quanh vài người hiếu kỳ trơ mắt nhìn.. chậc lưởi rồi họ cũng lo quày quả về nhà.
Khóc một lúc nó kiệt sức.. Ráng đứng lên lết lại cái mâm còn trơ trỏng ba cái bánh. Nó lại khóc nức nở.. _má ơi, má ơi..
Một bàn tay lay lay vai nó. Giật mình, nó ngơ ngác dụi mắt trấn tỉnh.. Thì ra khóc một lúc nó lịm bên thềm nhà người ta mà không hay.
_Sao con ngủ ở đây.? Khuya rồi, nhà con ở đâu ?
Nó nhớ lại rồi òa khóc.. Tiếng nó khàn đục đi thảm thiết...
_Con không dám về, con bị cái thằng kia giật hết tiền bán bánh rồi chú ơi...
_Nhà con ở đâu? Ba má con đâu?
_Má con chết rồi, ba con bỏ con đi đâu con không biết nữa. Bà Út làm bánh cho con ngủ ngoài chổ xay bột. Chú ơi.. Nó giật hết tiền của con rồi.
Người đàn ông trước mặt nó đang lo mở khóa nhà.. không ư hử gì với nó hết.
_Con vào nhà chú tắm rửa cho sạch sẽ. Quần áo gì mà toàn bùn đất trông ghê quá. Thôi đừng có khóc nữa, một chút chú cho tiền về trả tiền bánh.
Nghe hứa được cho tiền mắt nó sáng rỡ.. Nó dạ lia lịa... ngoan ngoãn bưng cái mâm theo chú ấy vào nhà.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh nhà...Nhà không có đồ đạc nhiều như nhà bá Út. Chỉ có bộ bàn ghế thôi.
Nó líu ríu đi theo sau xe.. Chú ấy chống xe rồi quay ra khóa cửa lại..
Nó tần ngần không biết để cái mâm bánh ở đâu.. Thì chú ấy đã lấy khỏi tay nó đặt lên bàn.
Chú dắt nó xuống nhà sau, chỉ vào cái phòng nhỏ nhỏ
_Con vào đó tắm đi.
Nó riu ríu chân bước vào.. Mắt lấm lét nhìn chú ấy..
Chú hất đầu khoát tay ra hiệu.._vào tắm đi..
Nó trực nhớ quay lại khào khào.._Chú ơi, con đâu có đồ để thay.?
_Con cứ tắm rồi giặt sạch quần áo đi. Chú có đồ cho con mặc.
_Dạ.
Nó cởi đồ ra xong, dòm quanh quất không thấy xô đựng nước như nhà bà Út..
_Chú ơi, nước đựng vào đâu?
Chú nói vọng vào..
_Con mở cái vòi nước ra tắm chứ kiếm đồ đựng nước làm gì ??
Nó vặn vòi nước.. Giật mình khi nước từ trên cao bắn xuống lạnh ngắt._Úi..
_Gì nữa đó..?
_Dạ không có gì chú ơi..
Nó thấy khoan khoái... Đứng cho nước dội từ trên xuống giống hồi trước má nó xối nước tắm cho nó.. Nó lan man thoa xà bông rồi kỳ cọ .. Giặt xong quần áo..Nó cứ ngóng ra ngoài vì sao chú ấy nói có đồ cho nó mặc... mà giờ này không thấy chú đưa vào.. Hỏng lẽ... mặc lại đồ ướt ??_Con tăm xong chưa ? Khăn và áo nè.
Nó thò tay ra lấy đồ chú đưa... Lau khô người xong nó ngắc ngứ.. Ủa, sao có cái áo.... hong có quần...làm sao mà mặc??
Nó mặc áo vào... Áo dài khỏi đầu gối.. giống cái đầm ngủ của chị bé ba con dì Út mặc mỗi tối.
Nó rụt rè bước ra khỏi phòng tắm, tay nắm bộ dồ nước chảy lỏn tỏn... Nó bước ngược vào nhà tắm vắt thêm lần nữa..
Chú ấy xuất hiện, với lấy bộ đồ trên tay nó mang ra phía sau nữa phơi lên.
Nó đứng như trời trồng vì... nó khó chịu bởi cái cảm giác mình ở truồng..
Chú quay lại nhìn nó khúm núm.. Chú mĩm cười,
_Hai chú cháu mình ăn cơm. Con dọn ra đi, chú tắm rồi ra ngay.
Nó làm theo hướng dẫn của chú ấy. Dọn xong cơm thì chú ấy cũng tắm xong.
Mấy ngày nay không có hạt cơm trong bụng, nó thèm thuồng nhìn dĩa cá mòi và nồi cơm nóng hổi.
_Nào, ăn cơm.
Nó khép nép ngồi đối diện chú. Lúc đầu còn e dè... nhưng thấy chú tự nhiên nên nó cũng hết lo lắng. Nó ăn bốn chén đầy mà thấy còn thèm...
_Con tên gì.?
_Dạ, tên Phúc
_Con 15 tuổi chưa?
_Dạ con 14.
..
Nó dọn dẹp chén đũa xuống nhà sau. Chú bảo cứ để đó sáng mai hẳn rửa. Nó bước tới bộ đồ ướt treo trên sào định bụng là mặc vào để về. Thì chú ấy bước đến từ sau lưng kéo nhẹ.
_Tối nay con ngủ lại đây đi, khuya lắm rồi.
Nó ú ớ...
Chú kéo tay nó vào phòng có chiếc giường rất đẹp. Nó trợn mắt ngạc nhiên.
_Thôi con hỏng dám ngủ trên giường của chú đâu.
_sao vậy ? Con nằm bên trong , chú nằm bên ngoài. Đừng sợ gì hết, nghen, ngoan.
Chú đóng cửa phòng và đẩy nó lên giường. Nó rụt rè leo vào phía trong nằm xuống nhè nhẹ.,
Chú tắt đèn, bóng sáng mờ mờ của bóng dèn cà na làm nó bớt sợ. Chú nằm xuống kế bên nó, nói
_Sau này con ở đây với chú, khỏi đi bán nữa cực khổ lắm. Mỗi ngày chú đi làm con ở trong nhà dọn dẹp nhà cửa giúp chú, nấu cơm dùm chú, Chú sẽ trả con một ngày hai mươi ngàn. Chịu không.?
Nó đang suy nghĩ. Một ngày hai mươi ngàn mà khỏi phải đi bán bánh chuối thì là sướng nhất rồi. Nhưng mà...
Bàn tay chú xoa xoa tóc nó, vuốt ve lưng nó... Giống lúc trước mẹ nó hay dổ nó ngủ...Nó nhắm mắt nhớ tới mẹ...
Và... Nó hoảng hốt khi chú...
_Ngoan, chú thương ....
Từ đấy, nó mỗi ngày có hai mươi ngàn như lời chú đã hứa.
Nó "được" nhốt trong căn nhà ấy hai năm. Hai năm nó chỉ được nhìn trời, mây, mưa qua khe cửa sắt.
Hai năm sau chú ấy dọn nhà. Nó cầm số tiến mỗi ngày chú cho để bước ra đời..
Ngơ ngác và... từng trãi...

38

Tự hỏi.... chơi
..
Tôi đang ở đâu....???
_Ở trần gian
Xời...
Đúng là cái chốn quá hoang đàng
Giữa lòng... là địa_thiên_đàng_ngục (lật... lộn)
Lần bước mà qua ngách kiểu càn....
..
Tôi đang làm gì....????
_Loàm kẻ gàn
Xời...
Đời còn chấp chánh một nòi gian
Đúng là cái ngữ lo chưa tới
Mò mẫm lội qua tội xiên quàng....
..
Tôi đang muốn gì...???
_Muốn vẹn toàn
Xời...
Thiệt là cái loại quá tham lam
Dóng hồi chuông lệnh "poooonggggggg" cảnh tỉnh
Sở soạn mà nghe điêu đến tàn....
..
Tôi đang buông gì...????
_Buông miên man
Xời...
Này tình, này tội... này phụ phàng
Buông rồi lại nhặt vào gấp bội
Tôi ơi... mi còn mấy lần ngoan.??????????????

37

Khuất hẹn chiều qua..
..
Chiều qua khất hẹn cùng ly đắng
Sóng sánh giọt cà phê ở đâu?
Nụ cười chìm lịm theo nắng tím
Nụ ngơ ngác trọ chốn không màu
..
Chiều qua về với hồn vô lụy
Phân giới làm sao biết khóc_cười?
Răng cũng hé đều duyên dáng... Ngỡ
Lệ cũng xếp hàng chạm vành môi
..
Chiều qua đêm cũng về chầm chậm
Cà phê bận bịu chốn đô thành
Buồn_vui đâu dể phân ranh tuyến
Đành đời bước đếm lại loanh quanh...
..
Chiều đến, chiều đi... Chiều lại đến
Khác ngày, khác tháng... Cũng chiều thôi
Yếu ớt nắng vàng đau cam phận
Báo với ngày rằng.... Ngày tan rồi....

Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2011

36

(bài "trơ" ngày "dịch tả")
..
..Cơn gió độc
lùa
qua thị trấn
nhỏ
Bụi phủ mờ
lối duy nhất người đi
Nghìn vi trùng
bấu
víu
đặc bờ mi
Chúng tràn xuống
mũi,
môi và... đôi má
Đau đầu, đau bụng...
đau toàn thân
quá
Mồ hôi tuôn, gai óc lổm cổm
sừng
Và dịch bệnh tung hoành
rất tự tin
Tất nhiên em trở thành
thất trận.
Biết đâu giữa cơn bùng phát đau điếng
hồn,
chết lịm thân xác
Em ngu ngơ uống thêm vài viên độc dược (dành cho tử tù)
Em bổng nhiên mắt sáng, môi tươi,, da hồng ửng... như tiên
Dịch bệnh thay em xuống chầu Diêm chúa
Và em lại tung tăng hát, cười,
múa
Em hồi sinh
bằng
liều thuốc độc
CAY (HAY.?)

35

Mang....Mang.. Miên man....
..
Em mang thống khổ ra đổ biển
Hóa thành vệt sóng sất vượt quyền
Xa vượt tầm tay vờn trội tiếng
Gần tạn bờ nhìn phẳng tình riêng
..
Em mang chát chúa treo đỉnh núi
Hóa thành đá sõi bám chân nhau
Cao tít chạm mây hình tượng nhỏ
Cận kề hạn giới khuyếch biên hàu*
..
Em mang nhung nhớ lồng bước mõi
Kéo giản tâm tư hóa kinh cầu
Khoảng cách trùng khơi càng vô vọng
Tạn má, kề tai chẳng về nhau....

*từ riêng

34

GỌI: là.....
Hình như xung quanh có điều gì rất lạ
Tất cả an nhiên....
Vắng lặng góc đời
Tôi lơ ngơ nhìn từng cánh hoa rơi
Ngỡ tàn cuộc chơi
Xếp cờ dọn trống
Tôi bất giác mĩm cười vô vọng
Nghiêng chút vai gầy
Cợt với hồn riêng
Đời vốn thăng trầm... háo chức, danh, quyền
Cứ nhắm con số một (1)
Lao vào ra oai... (nông nổi)...
Tôi lại cười che giấu niềm bối rối
Cho lần thấu nhìn
Loại da thịt
............................................Gọi: THƯỜNG NHÂN

33

"Một ngày như mọi ngày...
;................................... Đời nhẹ như mây khói....
Một ngày như mọi ngày..
..................................... Nhớ mặt trời đầu môi....
..
..
Đứa con tinh thần của Trịnh
Làm choáng đầu ngày của tôi
Nghe, rồi như thấm thía
Đời người phù du trôi....
Mênh mang tựa hồn vào sóng
Ập vào rồi lặng lẽ đi..
Về, phương trời vô định
Nghe như chẳng còn gì......
;
NGƯỜI_TÔI...

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

32

Mặc
..

Mặc cho nắng phả lưng chừng dạng

Nửa gắt bổng nhiên ủ dột màu

Mây xám đong đưa màn dọa dẫm

Mưa đến kịp không xóa vết đau

?

Mặc cho tim nhịp nhanh hay chậm

Nửa đỏ ngang nhiên đổi hướng về

Trên hơi thở đính quyền gấp gáp

Sống động hay rồi gắng gượng mê..

?

Mặc cho thay đổi và câu hỏi

Sao vẫn như vui chốn mọn đời

Ngoài kia mưa nắng Trời trở chứng

Trong này tim óc nháo nhào chơi.....

!

31

Chiều chậm tan


Bỗng dưng chiều nay gió sốt
Hầm hập nóng ran gợn mây
Mặt nước sôi tăm, sủi bọt
Phản chiếu sợi nắng gắt gay

Bỗng chiều nay trăng tỏ sớm
Ánh lóa giọt sao rất ngoa
Đỉnh núi nửa tây đỏ nhẹ
Ngàn lá khép mi nhạt nhoà

Bỗng dưng chiều nay sóng hát
Bờ cát thả tình mơn man
Mưa muốn rơi nhưng lạc bước
Thế là chiều nay... chậm tàn

Bỗng chiều nay em thơ thẩn
Ước cánh diều chao thật nhiều
Để em cuống cuồng lo sợ
Không thể nhếch cười buồn hiu

Tập viết (4)

Nét nghệch.. kỷ niệm
..
Ba đứa có tên trùng nhau : Tâm Như, Quỳnh Như và Thị Như.. Các bạn bè cùng lớp cứ gọi chúng bằng tên lót phân biệt riết cũng quen tai. Tên Như coi như biến mất trừ khi đi thi hay bị lôi lên trả bài.
Con bé Thị tự nhiên dc các bạn chu mỏ thay thành Thụy luôn cho đẹp.
Ba đứa ngồi chung bàn một cách ngẫu nhiên nên thân với nhau luôn.
Mỗi tuần chúng đều xin phép gia đình cho chúng đi câu thư giãn 2 tiếng vào buổi trưa của chủ nhật. Chúng ra một điều kiện khắc nghiệt là khi ngồi vào câu, đứa nào lên tiếng sẽ bị phạt cả tuần khao kem chiều.. Vì thế nên mỗi lần chúng xách lỉnh kỉnh đồ nghề câu... luôn có ba quyển vở và ba cây viết.
Tâm ít nói, học giỏi nhưng mắc cái tội viết chữ xấu..
Quỳnh hoạt bát, học khá thôi.. nhưng ưu điểm là viết chữ đẹp nhất nhóm.
Thụy dể thương, học khá và biết yêu sớm nhất.
..
Gần nhà chúng có nhánh sông nhỏ len vào, Hai bên bờ là hàng dừa cong theo mặt nước như chiếc võng. ba đứa xí riêng cho mình ba gốc để nửa ngồi nửa dựa thả hồn theo phao chập chờn hy vọng.
Cứ như thế, ngày trôi, tháng trôi... rồi năm trôi..
Chúng chuẩn bị bước vào ngưỡng cửa đại học. Bài vở chất chồng học hoài không thấy đủ nhưng chúng kg bỏ một buổi câu nào.
Có khi mưa tầm tã... ba đứa cũng mặc áo mưa co ro ngồi đấy ngắm mặt nước lăn tăn rồi dệt mộng riêng mình.
Năm thi cuối cấp xong, Thụy dc gia đình cho đi HTLĐ ở Nga.
Quỳnh thi vào ngân hàng nhưng nhìn thấy thế sự lúc ấy chán chường quá khi lý lịch ngụy + tư bản cũng chẳng dc nắm ngân khố chế độ này.. Thế là Quỳnh bỏ học và tìm một nghề mà nó thấy có thể làm kiếm cơm tốt bất cứ chế độ nào..
Tâm vào trung học y khoa theo truyền thống nhà nó..
Thế là chỉ còn hai đứa mỗi tuần ra ngồi mơ mộng nhìn câu..
Hai đứa thả câu rồi lấy giấy viết ra hý hoáy..
_Mày học rành nghề chưa!? làm dc cái gì rồi !?
_Cái gì tao cũng làm dc, nhưng chưa khéo thôi.
_Vậy là tốt, ráng nhen mậy.. nghề mày coi bộ ngon.
_Mày khéo nói, bác sĩ, y tá thời nào kg cần mậy!?
_H liên lạc với mày thường kg !?
_Mỗi tháng một thư, đều như răng của mày vậy đó.
_quỷ,..
_Còn mày có anh nào mượn sách để nhét thư chưa!?
_Chưa, quỷ.
_xạo ke, ừh giấu đi mai mốt kể tao hỏng thèm nghe.
_Thiệt, tao chưa có thiệt..
_Chưa có cái gì..!??
_Quỷ mày.
Câu trăm lần thì mang về nhà dc chừng năm lần có cá.. Nhưng kg bao giờ chúng bị rầy vì từ nhà nhìn ra nơi ấy có bị cận cũng thấy chúng ngồi một đống..
Hai năm sau.. Chỉ có Quỳnh là ra đi làm có tiền riêng, nàng Tâm vẫn xòe tay xin gia đình để học tiếp tục. Thụy thì vừa làm vừa học bên kia... Lâu lâu nhận thư nói đại loại mơ hồ mà thôi.
Một ngày kia... cũng là chủ nhật.
Hai đứa ôm cần ra câu mé sông như thường lệ...
Quỳnh ngồi im bất động nhìn chiếc phao bập bềnh nhè nhẹ.. Tâm nhíu mày lo lắng nhưng kg dám phá luật nên ngồi câu mà cứ nhìn sang Quỳnh dò xét.
Chiếc phao động đậy Quỳnh cũng kg hay.. tâm khẽ huých tay bạn... nhướng nhướng ra ám hiệu hướng phao.. Quỳnh theo phản xạ giật lên... rồi gở chú cá thả xuống..
Tâm lấy giấy viết ra ghi nhanh chữ to đùng
_mày sao vậy !?
Quỳnh lắc đầu nhếch môi rồi lẳng lặng móc mồi..
Bổng có tiếng bước chân đáng chết của ai kéo xèp xẹp như hết gân nhấc giò kg nổi vậy.. cà hai cặp mày chau lại một lượt.. tâm quay phắt.. còn Quỳnh ngồi bất động.
_Hai cô câu lâu chưa!? dc mấy ký rồi..hèhè..
_Suỵttttt
...
_mày lên tiếng rồi... tuần này khao kem cho tao. (Quỳnh lấy giấy ra nguêch ngoạc)
_Khỉ, tao kg chịu
_Kg chịu kệ mày, phạm luật phải chịu.
..
_hai cô làm gì vậy.. !??
_cái anh này hỏi hỏi hoài.. làm tui bị pham luật thấy kg !? anh bắt dền cho tui đi.
_Bắt đền??? sao khi kg bắt đền anh !?
Tâm đành phải huyên thuyên giải thích... và húc chỏ sang Quỳnh..
_tao lỡ rồi... bây giờ nói luôn cho khỏe.. mày nay sao vậy !? Cái mặt như đưa đám.
Quỳnh cũng ngồi im kg trả lời... môi mím lại chịu đựng..
Tâm thấy có người lạ nên kg dám hỏi thêm... chứ trong bụng thấp thỏm cho bạn.
Anh chàng ấy ngồi xuống gốc dừa của Tâm... bắt chuyện
Anh ở Ban mê thuộc xuống thăm họ hàng.. thấy hai cô gái câu cá lạ lạ nên ra làm quen... Tâm và anh chàng "ban mê" ấy "đía" chuyện trời mây non nước...
Mặc cho hai người nói qua nói lại... Quỳnh ngồi im như chẳng nghe thấy gì..
_Thôi tụi em về nghen, hết giờ rồi.. hihi.. Chúc anh vui.
Hai đứa lục đục ôm đồ về.. tâm đánh vào vai bạn rõ đau..
_Mày ăn phải cái gì con kia !? nhìn mày nóng ruột chết đi.
_Hai tháng rồi H kg thư cho tao... Thì ra H đã về và làm việc ngoài Huế..
_í trời...
_Ừh, tin chính xác đó. tao và H chưa bao giờ nói yêu nhau... Nhưng lần này tao như bị tổn thương Tâm ạ.! H ngại gì mà kg nói cho tao biết H về chứ?? H đánh mất cả tình bạn trong tao
_Ừmh...
..
Cả tuần sau đó mỗi chiều Tâm phải chạy sang nhà Quỳnh ở trọ để chở bạn đi ăn kem.. Vừa thực thi chịu phạt vừa xoa dịu bạn lúc buồn..
Chủ nhật sau... chúng lại ra câu..
Tiếng dép lê nhẹ hơn một chút nhưng vẫn còn làm khó chịu hai đứa ngồi câu.
Lần này anh chàng ta mang theo quyển vở và cây viết..
_Chào hai người đẹp..
_Chào anh, (Tâm viết lại ngay). Khỏe kg anh !??
_Anh khỏe re, cảm ơn bé Tâm.
Quỳnh lầm bầm trong bụng... _Cái con khỉ này nuốt phải bạ thuốc tình của cha nội này rồi..
Tâm và anh chàng ấy viết qua viết lại cho nhau rồi cười.. Quỳnh xoay nhẹ lưng để hai người nhìn nhau cho dể,..
Trở xuống SG,, Tâm bay vèo qua nhà trọ của Quỳnh vào thứ tư và hổn hển báo...
_Anh ấy tên Ng.. học bên sư phạm.. sắp ra trường gỏ bong bong đầu trẻ rồi..
_Làm gì mày vui dữ vậy !? yêu rồi hả !?
_hihihi.. chưa yêu, tao thích ảnh thôi.. Thay đồ lẹ lên đi chơi với tao..
_Thôiiiii... tao mệt cả ngày.. mày đi với ảnh đi..
_Mới lần đầu... tao ngại.. Điiiiiiiii..
Tâm kéo lôi xềnh xệch..
Quỳnh uể oải thay đồ mệt mỏi đi theo.
_Chào hai người đẹp.. hân hạnh quá hôm nay cho anh nghen.
Tâm cười típ mắt.. còn Quỳnh thì trề nhẹ với lối nói khách sáo mật miết chán òm...
Chạy một vòng bến bạch Đằng.. vào quán kem trên đường ĐBPhủ (gần HX).. ăn kem kí.. Quỳnh bắt đầu nổi cơn... mở miệng
_Ra trường anh về BMT dạy học hay xin lại SG !?
_Ảnh định lo lót để ở lại SG á Quỳnh, về trên kia dạy chán lắm..
_tà lanh, ai hỏi mầy.?
_hìhì..
...
Ăn xong.. ba đứa vào rạp ThăngLongA xem phim NTĐá..
Tối ra... ăn chặp nữa..
Tâm nhanh miệng
_Anh Ng, anh chở Quỳnh về dùm Tâm nghen.. Chứ em đưa nó về rồi đạp xe về ký túc xá oải lắm.. khuya quá sợ đóng cổng nữa..
_Ừmh, anh đưa Quỳnh về cho... em an tâm.
_mày về với anh Ng nghen, tao dzọt trước à.
Quỳnh háy Tâm nửa con mắt rồi lững thững đi bộ sang đường..
Ng dắt xe đi song song... cả hai chẳng ai mở lời trước.
_Quỳnh..
_Anh.. ơ.. anh nói trước đi.
_Ngại ngồi sau xe anh hả !?
_Kg, Quỳnh muốn đi bộ một chút.. anh về trrước cũng dc... Quỳnh sẽ đi xích lô về.
_Í, đâu có dc.. Con gái về khuya một mình làm sao anh an tâm.!?
Quỳnh trố mắt nhìn Ng.. Rồi vội nhìn lãng sang nơi khác..
_Quỳnh, nghe Tâm nói em hoạt bát vui vẻ lắm mà, sao từ khi gặp em đến giờ thấy em im lặng xa vời sao đó.!? Anh làm em thấy phiền sao !?
_dạ kg... em đang buồn chuyện riêng thôi mà..
_Mình ngồi nghỉ chân mộtt chút nha, Quỳnh.
Quỳnh gật đầu vì thấy cũng thấm mệt..
Trên đường LTT.. và HV 1 chiều... có nguyên cái vòng xoay to đùng... chiếc xe đạp dc để trước mặt.. Quỳnh ngồi giử ý... nhưng Ng cố tình ngồi sát lại..
_Quỳnh.. anh yêu em ngay lần đầu...
Ng choàng tay sang ghì Quỳnh vào.. Quỳnh hất thật nhanh và trừng mắt nhìn Ng... Cô cắn môi.
Đêm đó Quỳnh về xích lô... và Ng đạp xe theo sau.. chờ Quỳnh vào nhà mới quay xe về...
Chủ nhật..
chủ nhật..
Chủ nhật lại về..
Tâm ríu rít kể cho Quỳnh nghe tiến triển của mối quan hệ..
_ảnh... hun tóc tao và hứa sẽ yêu tao suốt đời
Quuỳnh kg cười khi bạn vui.. mà thấy lòng ngổn ngang rối ren trong dạ.
Làm sao cho Tâm nhìn rõ Ng đây !?
Tâm ngỡ rằng Quỳnh còn buồn chuyện H về nước mà kg cho Quỳnh hay... Nên chẳng ngạc nhiên sao mình vui mà nó ủ rũ.
...
Hôm ấy là sinh nhật Thụy.. Tâm bây giờ có Ng nên quên tuốt mọi việc của ba đứa..
Quỳnh đạp xe đến KTX của Tâm.. Định gỏ cửa khi thấy phòng khép nhẹ cửa..
Quỳnh chợt khựng lại khi nghe giọng Ng
_Hình như Quỳnh yêu anh đó Tâm, anh ngại gặp Quỳnh lắm.. cô ấy nhìn anh tha thiết làm anh khó xử...
_Thật hả anh !? Quỳnh có nói gì với anh chưa !?
_Em nhớ lần đi chơi đầu tiên kg? em kêu anh đưa Quỳnh về.. Quỳnh bắt anh đi bộ rồi chủ động tựa vào vai anh khi ngồi nghỉ mệt ở...
_Quỳnh chủ động!? chuyện lạ đó..
_Anh nói thật đấy... anh thề nói sai...
...
Quỳnh đẩy cửa bước vào.. rồi òa khóc tức tưởi..
Ng xanh mặt và hấp tấp muốn rời khỏi phòng... Quỳnh cố gắng chận giữa cửa và nuốt uất nghẹn thều thào
_Anh đứng lại đó..
Tâm ngồi phệch xuống đất...
Lấy lại bình tỉnh.. Quỳnh hỏi
_Tâm, mày tin tao làm chuyện đó với bạn trai mày sao? Còn anh, một thầy giáo kg có đạo đức làm sao dạy học trò hả anh?
_mày kể tao nghe đi Quỳnh... tao tin mày.
_mày chỉ cần biết anh Ng nói sai sự thật.. còn anh, ý anh muốn gì mà đơm đặt cho chúng tôi hiểu lầm nhau hả?
_Xin lỗi.. anh về.
_Đừng có cho tôi gặp mặt anh nghe chưa... đồ khốn kiếp.
Tâm gào lên và khóc nức nỡ..
Mối tình đầu của Tâm như thế... ngắn ngủi và phừa phỉnh..
Thụy đi sáu năm.. về nước là một gia đình bốn người hai nữ, hai nam.. Chúng kết hôn khi còn bên Nga..
Quỳnh mĩm cười khi công việc mang lại niềm vui rất riêng.
gần sáu năm ba đứa kg thể đi câu cá cùng nhau... Nhưng cứ chủ nhật là câu điện thoại vào tay để kể nhau nghe buồn vui thay cho nguệch ngoạc...
(T3, 23/03/2009)
Gặp lại nhóm Như..
và... hôm nay.

Thứ Năm, 10 tháng 3, 2011

Tập viết (3)

Mưa..
nhớ một nổi oan..

Chiếc xe tấp gấp vào lề. Tếng rít của thắng và nước toé văng làm vài người đang trú mưa ở hiên giật mình né nhẹ theo phản xạ.
Người đàn ông mở cửa rất mạnh như đang cơn giận dữ tột cùng..
Ầm..
Ông thẳng tay đóng sầm cửa xe rồi hầm hầm bước nhanh vào nhà.
Hai cô gái * và cặp vợ chồng đứng trú mưa tò mò nhìn theo...
..
_Con Hoa đâu !?
_Có chuyện gì vậy anh !? Hoa vừa xin đi đến nhà bạn ở gần đây thôi.
Cô vợ đang ngồi dán giá cho lô hàng mới nhập về.. Cô hối hả dọn gọn mắt không rời hướng chồng... đang thở hổn hển..
_Trời ơi, con với cái...
_Mà chuyện gì !? Con H đã làm gì mà ông tức giận vậy !?
Ông ôm đầu ngồi phịch xuống chiếc ghế nệm tròn kiểu màu hồng.. Chiếc ghế mà ngày sinh nhật lần thứ 16 ông đã mua tặng con gái cưng... Ông bảo ngồi ghế này con gái sẽ thoải mái và học bài tốt hơn.

Ông kể sơ cho vợ nghe... bà thất sắc run lên từng chặp..
_Nó gạt ông bà nội để làm cái gì vậy Trời ơiii...!!
Khi kể xong đại khái câu chuyện.. sắc mặt ông dần dần nhẹ lại đôi chút.. Còn vợ ông thì khóc bù lu bù loa..
Hoa không xài điện thoại di động.. mà cố lại không nói chính xác đến nhà ai nên ba mẹ cô nôn nóng ra vô..
Mưa ngoài trời rã rích không làm nguội nổi cơn nóng đang sôi theo thời gian chờ...
..
19h
Hoa đẩy nhẹ cổng, miệng hát nho nhỏ.. Cún con quen hơi nên không sủa mà ứ ứ nguẩy đuôi mừng rỡ.
Chưa kịp bồng cún lên như mọi khi... cái bạt tai nẩy lửa của ông làm cô loạng choạng..
_Ba, sao đánh con vậy !? Con có xin phép mẹ đi mà..
_mày còn hỏi ngược sao tao đánh mày hả.!? tao giết mày chết ngay bây giờ...
Ông hùng hổ đi vào bếp như muốn lấy dao.. Vợ ông vội chạy theo níu lại..
_Có chuyện gì từ từ hỏi con, ông làm cái gì thấy ghê quá vậy.
Hoa nhíu mày đứng chờ.. Vì thật tình cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra..
_Mày ngồi xuống đó cho tao... giọng ông rít lên
_Dạ.
_Mày khai cho nhanh, mày gạt số tiền dành dụm của ông bà nội để làm gì hả con mất dạy kia?
_Tiền gì ba??????? Con đâu có gạt tiền gì của ông bà nội đâu???
Hoa tròn mất ngạc nhiên... Cô như từ trên trời rơi xuống còn chưa hiểu tiếng người.
_mày nói cái gì???? Mày già hàm đóng kịch với tao nữa hả? Đồ mấy dạy.. ra khỏi nhà tao...
Hoa nghe tim mình nghẹn lại, cô ú ớ không hiểu ba đang nói gì... cô cố níu vào bất cừ gì khi ba cô đang lôi xệch cô quăng khỏi nhà..
_ba... ba... ba mẹ để con rõ chuyện gì đã xảy ra đã.. Con gạt tiền nội hồi nào?? Con không biết gì hếtt.. con không có làm. Cà tuần nay con chưa lên thăm nội mà.. huhuhu
Hoa nức nở khóc, uất ức khóc... vì không hiểu tại sao mình bị gán cái tội gạt tiền ông bà.
_Mẹ ơi, ba ơi.. tin con đi.. con kg có làm.. con kg gạt tiền của ai hết...
Đang lôi Hoa... ông vằng tay quăng mạnh cô ra..
Cơn tức giận của người đàn ông khiến đòn quăng của ông khá ác. con gái ông va mạnh vào tường ngất xỉu.
Tỉnh dậy, Hoa thấy ba mẹ ngồi gần đó... hai khuôn mặt đăm chiêu tức giận buồn đau pha lẫn...
Hoa thều thào..
_ba, mẹ.. xin kể rõ cho con biết chuyện gì đã xảy ra.. Con thật sự không biết gì hết.
_Mày..
_Con đã một mực nói kg biết.. ông kể ra đi. Tôi thật không hiểu làm sao..
_tao mới lên nội mày trưa nay.. Nội mày nói ngày hôm qua, mày và đứa 1 đứa bạn nữa đến hớt hãi báo chú út bị công an bắt vì đang chuyển mấy lô hàng cấm, mày bảo ông bà đưa tiền cho mày đi bảo lãnh chú út ra.. Chú Út mày mới đi công tác về... có bị gì đâu?? mày gạt tiền làm gì... !!?? tao và mẹ mày bỏ mày đói rách ngày nào đâuuuuuuu...
Hoa ngã vật ra giường điếng hồn..
_Trời ơi, con thề... con thề kg có làm.. con kg có gặp nội cả tuần nay rồi ba mẹ ơi... oan cho conn.. oan cho con trời ơi..
Hoa oằn oại khóc thảm thiết luôn miệng nói không..
_Ông bà nội mày kg nhận ra cái mặt của mày sao mà nói oan mày chứ.. Trời ơi, hai mẹ con mày theo tao lên nhà nội nhanh..
..
Hoa ríu ríu đi theo.. Mẹ cô hết nhìn con lại nhìn chồng...
..
_Nội..
_sao mày gạt nội chi vậy con? Hong có tiền xài thì xin chớ con.. ai lại làm như thế..
Chú Út từ nhà sau bước ra.
_Con này ghê thiệt, sao tuổi trẻ bây giờ liếu lỉnh và ác độc tâm tính đến vậy hả anh ba !?
Hoa quỳ xuống bên ông bà nội khóc ròng...
_Con không có.. ông bà có nhìn lầm người kg?? cả tuần nay con đâu có lên nội đâu !? oan cho con...
Mặc cho Hoa khóc.. Mọi người như đều không ai tin nước mắt của cô..
_nếu cả nhà đề quyết là con gạt tiền ông bà nội... con kg còn gì để biện minh.. Trước khi con vĩnh viễn ra đi, con lặp lại một lần nữa.. con không có làm.
Hoa ùa chạy ra khỏi nhà... Trong cơn nóng giận... chỉ có mẹ cô chạy theo... Nghe mẹ gọi... cô quay lại sà vào lòng mẹ nức nở..
_mẹ tin con đi mẹ.. Con gái của mẹ không có làm chuyện xấu xa vậy đâu... con kg có gạt tiền ông bà nội... mẹ ơi
_Mẹ tin con rồi... con về nhà đi..
_Kg, con kg về..
Rồi Hoa bỏ chạy bất chấp mưa và dòng xe đang hoảng loạn trên đường...
..
Ba ngày sau.. người ta tìm thấy xác Hoa trôi tít tấp xa nơi cô sống.. Gia đình đi nhận xác trong vô tận nổi đau.
và hình như
... họ vẫn còn giận đứa con, cháu ngổ nghịch...
Nhưng
pha lẫn hối hận...
&
tiếc nuối..

Hai năm sau..
... Một mâm cơm chay đơn sơ được các sư nấu giúp.. Mẹ Hoa đang lầm rầm khấn con thì nghe tiếng động nhẹ sau lưng.
bà quay lại.. và rú lên một tiếng thất thanh...
Trước mắt bà là Hoa... đang bằng xương bằng thịt đứng đấy cúi đầu..
Mọi người trong chùa nghe tiếng la thất thanh chạy ùa lên và ngỡ ngàng... trên di ảnh và cô gái đứng ngoài này như hai giọt nước..
_Dì, con xin lỗi.. Con không phải là Hoa.. Con đã hại Hoa..
_mày nói cái gì..??? Mày là ai??? ông ơi...
Cô gái quỳ xuống trước bàn thờ phật... và kể..
Năm đó con gặp Hoa trong một buổi giao lưu của hai trường.. Bạn con phát hiện con giống Hoa như đúc. Vì không có ba... nên còn có linh cảm người giống con sẽ có chút manh mối.. Lúc đó trong lòng con luôn khẳng định con và Hoa là hai chị em 1 cha khác mẹ.. Nên con âm thầm đi theo Hoa và gần như học hết cung cách dáng điệu của cô ấy.
Con hỏi mẹ con nhưng bà nhất định kg nói... Bảo là ba con chết rồi..
Nhưng giác quan mách con... thúc con tiếp cận ba con..
Con đôi lần thử bác trai lẫn bác gái.. thử tất cả ngươi thân mà con đã theo dõi Hoa và ai cũng nhầm con và H

Lần đó mẹ con bệnh nặng... cần số tiền gấp để mổ.. Con vì tính mạng của mẹ nên đã làm chuyện tài đình là gạt ông bà lấy tiền..
Lúc đó con bị cuốn theo cơn bệnh cuả mẹ con và kg lường nổi hậu quả gây ra.
Đến khi mẹ con mất, mẹ con có cho con biết tên và quê quán của ba ruột con.. Thì ra con và Hoa thật sự là hai chị em..
.. số tiền đó kg cứu dc mẹ con.. Con vật vã vì mất mẹ nên gần 1 năm sau con mới quay lại dò tìm tin của Hoa..
Con đã đau khổ và ngã quỵ khi biết vì con mà Hoa quyên sinh...
Bây giờ con quỳ nơi đây tạ tội.. cô và baaa... à, bác trai đừng nhẹ tay cho tội cho con.. con chịu nổi hết..


Các sư cô đông loạt niệm kinh...
ba mẹ của Hoa chết đứng...


Tôi không muốn kể tiếp thãm đời sau đó..

Đời đôi lúc thấy vậy mà không phải vậy..

Hoa có nông nổi khi chọn cái chết !?
Nếu cô con riêng của ông kg xuất hiện để nhận tội... chắc có lẽ...
Thế gian... nhân gian...
miệng đời...
Đồ giẻ rách..

hì... Mưa hum ni buồn... Nhớ lêu bêu chuyện cô hàng xóm chết oan ( linh thiêng) mà viết..

Mong cho bạn của mình siêu thoát bên kia..

Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Tập viết (2)

Mẹ tám.
Thấy tôi lấp ló ngòai cổng rào.. Dì Tám đon đã ra mở cửa, miệng thì đãi tròn, vộp méo trông hoạnh họe ngộp mắt.
_Ủa, Tr... đến chơi với con Hồng nhà dì hả..!!?? Có chuyệnn gì hôn con?? Trời ơi mày càng ngày càng đẹp ra, dòm muốn chảy nước miếng hà...(?) vô đây connn, H ơi.. có Tr tìm con nè...
Tôi biết tính dì là chưa nói hết nên ngậm tăm cắn lưỡi im re.. líu ríu đi theo... _Ngồi đây chơi chờ bé H chút nó xuống... tụi bây chơi thân với nhau thiệt là lâu mà vẫn khắng khích làm dì tám mừng hết sức vậy đó.. (Tôi cười) Dì con còn ăn trầu hôn!?
_Dạ còn, hihi.. nói bỏ hoài mà bỏ hong được dì ơi. Ghiền rồi mà... Tư con than buồn khi không được nhai..
_Con H nhà dì lúc này nó siêng tập thể dục nên dáng nó hết sảy, da mặt thì dì mua loại kem bà mười (tào lao nào á) giới thiệu trắng mịn nên hôm nay con nhìn nó hỏng có ra đâu... Con H nhà dì lúc này đi thi hoa hậu là đậu chắc..(??)
Tôi ngậm ngùi ngồi im nghe gật gật cười theo... chứ làm sao dám trả lời câu nào.. H than thở với tụi tôi hoài cái tật của má nó hay khen con mình và đưa lên trên mây xanh. Tôi không biết cái cụm từ bà Tám được gán ghép cho mấy người nữ nhiều chuyện (hay nói) từ lúc nào.. Nhưng má của H thật sự là thứ 8... và cũng nói như "đài FM" nên dì tám này nổi trội nhất vùng tôi ở.
_Má.... nói vậy hoài hà, con không có thích má khen con kiểu đó đâu. Tr nó là bạn con nên không cười.. chứ gặp người lạ chắc con độn thổ quá..
H vừa nhăn nhăn, vừa nhíu mày... vừa năn nỉ.. khi trên gác bước xuống..
_Cái con này ngộ đời, con tao đẹp tao khen. Con tao giỏi, tao khoe... mắc mớ gì mày không hảnh diện mà đòi độn thổ.?? Bộ tao nói sai hả? hén Tr.!!
Tôi cười...
_Tìm tớ có việc gì không nhỏ !?
_Cũng có chút chuyện nè, nhỏ thôi hà. (Tôi nói ấm ớ vì có má nó đeo sát nhíp.. hong có tiện)
_Tr, Tr... con xem dáng con H hôm nay thế nào?? Tao mua cái vòng bảng to nhất cho nó lắc đó.. nè, còn da mặt nó nè, con mua loại này xài đi... đẹp lắm... Mày mà xài chắc da mày như da con nít..
_Dạ, da con hay dị ứng nên chỉ xài những loại con đã thử qua...
_Ờ, tao quên.. mày xài đồ Mỹ không mà.....
_Dạ đâu có...
Tôi ngán gặp má nhỏ H này gì đâu á.. Hùa theo thì dì mới ngon ngọt cho mình "đu" theo tàu bay giấy, còn không thì... nghe mỉa mai cũng nhức cái đầu mà khó lòng cãi lại...
_Tr, tụi mình lên phòng tớ đi.. vừa nói chuyện vừa ngắm dùm tớ coi cái đầm mới mua có hợp với tớ hong nhen..!!
Nhỏ H vừa nói vừa lôi xệch tôi đi cho nhanh.. Dì tám vói theo
_Ờ, má nói con đâu có tin hén... cái đầm đó con mặc là sẽ như hào quang của đám cưới cho mà coi... nó sangggggg lắm Tr... Con lên nói một tiếng cho nó có thêm tự tin. mặc đầm mà mắc cở làm sao đi giày cao gót chứ? té thấy ông nội mày luôn..
Dì nói lầm bầm một mình khi hai đứa đã vào phóng đóng cửa.. Nhỏ H lắc đầu chán nản.. nhưng không nói thêm cho tật nói quá xá nói của má nó.
_Có chuyện gì đó Tr !!?
_Tớ qua đưa mi cái thiệp mời của anh Gi.. ảnh căn dặn mấy lần bảo tớ phải đưa tận tay H đó..!
_Tớ... hong dám đi.
_Tớ không dám xía.. tùy H thôi.. Dì tám mà biết tớ tà rẹt méc với Dì of tớ là dì đập mình nhừ đòn á.. (Dì ghét nhất là má của H đến méc...nghe tức xôi gan thì phải nện tôi... cho hả dạ cái tội đụng ai hỏng đụng đụng bà hay rêu rao... đổ thừa)
_Tớ xong phận sự rồi nha.. nào, mặc cái đầm mới gì đó tớ ngắm coi..!! lẹ, tớ về. _Trời ơi nó ôm sát cứng mà má mình cứ khen rối rít là đẹp, là sang... tớ thấy kỳ thấy mồ..
_Thì mặc vô coi, mỗi người nói một nẻo ông tía ai mà biết đường lần...!!??
H chui vào cái rèm xột xoạt... nhảy cà tưng hai ba cái..(hehe) cho cái đầm nó chịu qua cái mông.. nó thụt lùi ra nhờ tôi kéo cái fẹc sau lưng lên dùm...
_Tía ơi, ôm dữ vậy??
_Ừ, coi được hôn??
_Chày ay... dòm cái ngực bị đè bằng thán kìa... xấu wắc... tụi mình bi chừ mặc size M chứ S sao chịu thấu...!!?? Ôm quá mà không có độ co giãn giống cái đòn bánh tét quá bà ơi... lột ra, đi đổi lại đi...
_Ừ, vậy mà má mình cứ khen lấy khen để... Nghe là hong dám mặc luôn... sợ người ta.CHẾT..
_hahahaha.. _hahahaha
Hai đứa ôm bụng cười mà hong để ý má nó mở nhẹ cửa đứng án ngữ hồi nào... _Mấy đứa bây quê trất.. Tao nói đẹp là đẹp.. hong lẽ tao má mày tao muốn mày xấu trước đám đông??
Tôi le lưỡi... rồi gồng gân cãi luôn
_Chứ bộ dì tám nghĩ con muốn nhỏ H xấu trước mọi người hả !? Con hong có "xấu xa" vậy đâu.. H là bạn của con mà..!?
_Nhưng mà nó là con tao, tao không sợ nó xấu hơn mày sao !?
Trời ạ.. Tự nhiên bị mắng cái đùng..
_cái đầm này đẹp, nhưng mà ôm khít quá thành ra mặc thấy ngấn ngấn... kỳ thiệt mà dì tám.. Với lại khi đến tiệc H phải ngồi đó... Dì liệu coi H ngồi được hông!?
_Ờ, chết cha tao quên vụ này... H con mặc ra ngồi thử má coi.. H đứng im nảy giờ trong rèm.. nó bước ra còn mặc y thinh cái đầm... Dì tám lấy cái ghế cho nó ngồi thử... Chết còn sướng hơn... Đến lúc đó dì mới ngỏn ngoẻn cười làm lành với tôi.. và lăng xăng đi lấy nước... mời tôi thêm bụng nữa..
_Con nhỏ này coi vậy mà tinh mắt nghen. ..
Dì tám đi xuống bỏ tôi và H ngồi nhìn nhau..
_Tớ rầu bà già quá Tr ơi, riết rồi tớ hong dám đi với má để gặp ai hết.. Khen tao mà tao muốn chui xuống đất còn chưa vừa..
_Thì tại dì tám cưng mi quá...
_Cưng cái gì kỳ cục vậy !!? cái đó là cái tậttt.. ba tao cũng chạy luôn...
_Sao mi không nói với dì tám..!!??
_Nói hoài... mà có được đâu !? Còn bị la trất trơ. Mi biết tình má tớ đó.. Khen thì ôm thảy lên mây xanh... còn mắng hay chê thì... tầng địa ngục cuối cùng cũng không kinh khủng bằng.
Tôi chắc lưỡi cười trừ.. Đám tụi tôi chỉ có tôi là dám lại nhà H thôi đấy.. Tại vì tôi dựa được hơi của Dì mình là có tiếng khó khăn nhất vùng.. má nhỏ H an tâm cho nó qua lại với tôi vì lý do đó.. (mà có ai biết tôi cũng lén thành ma thành tinh chứ có vừa chi đâu nà..) H cũng vậy... muốn đi chơi thì báo là tăng ca... hay xin nghĩ phép mà "vù" đi.. . Sống với thế hệ quá cổ hủ làm chúng tôi dẫu đi chơi đàng hòang cũng phải nói dối.. Biết là không đúng nhưng mà chúng tôi đâu còn nhỏ nhít để phải chịu quản thúc sát ro như thế..!!?? Chưa chắc những bậc cô chú dì bác đầu đầy sạn đời mà thoát khỏi cạm bẩy hay lừa phỉnh ngòai xã hội đâu à.. Chúng tôi hay nói lén người lớn sau lưng vậy á...

****
Chẳng biết nhỏ H tính tới tính lui ra sao một mình.. mà ngày s.nhật anh Gi mời, nhỏ ấy đến sớm nhất. Tôi lò mò đến lúc mọi ngừơi đã gần nhập tiệc và đang kháu chọc nhỏ H cái tội nôn đến quá sớm... tới độ chủ nhân đi lấy bánh chưa về kịp... Tôi trao quà cho anh và chúc câu đơn giản tôi hay lí nhí:
_Chúc anh ngày tròn tuổi như ý ha!!
_Cảm ơn em.
_Không có chi, trả anh cảm á... em lấy ơn để vòi bún riêu thôi... hehe
Tôi đến bên H có ý muốn ngồi gần thì cả đám phản đối..
_Ê, đi sau không được phép ngồi đó.. Ngồi cũng phải có trật tự chứ nhỏ kia..
_Xuống dưới đây nè..
_è, làm quê ta..!!
Biết tỏng dạ mấy người rồi.. hứ, ngồi gần đầu bàn để được chộp hình nhiều và dòm được rỏ cái miệng lầm bầm khấn để đoán chứ gì... xì... ý tui cũng vậy chứ bộ...hihi Cả đám cười ầm chọc phá nhau để chờ anh Gi khai mạc... mà ảnh thì cứ ngóng ra ngoài sân như chờ ai.. Thái độ anh Gi là lạ không hưởng ứng gì với những lời ghép đôi thường lê ấy làm tôi nghi ngờ.
_Ủa, sao anh Gi hong xúc động mà hôn H như mọi khi hén ta !!??
_Ờ, đúng rồi... hôn cảm ơn vì có người lo lắng đi chứ..!! hôn đi , hôn đi...
Nhỏ H đỏ mặt mắc cở dòm thấy ghét.. Ơ, còn anh Gi thì cười cười cái trốn mất tiêu..!!? Linh tính tôi tài lắm. Tôi đoán không ra tại sao anh Gi cứ sượng sượng nhưng mà chắc chắn là có chuyện gì..
_Đủ chưa anh Gi ơi..?? Tuyên bố, cảm tạ gì đi cho tụi em ăn... đói bụng quá hà.. Anh Gi xin phép ra trước sân... rồi khi vào thì.. tay anh choàng vai cô gái lạ trước đầu bàn cười lấp liếm.
_Xin giới thiệu với mọi người. Đây là Trân, vị hôn thê của Gi đó. Tôi lùng bùng tai và hoa cả mắt.. Chuyện kinh thiên như vầy mà sao anh không nói cho tôi biết trước để tìm cách làm gì cho H khỏi "sốc" chứ !!! Tôi liếc về phía H thấy mặt nhỏ ấy tái xanh thì xót dạ. Cả đám mỗi người một câu loạn xịt cả lên.. .. Anh cùng cô gái ấy thổi nến, cắt bánh... rồi anh mang chiếc ghế đến kế H cho cô ấy ngồi..
_Nè, MT hong chịu nha... lúc nảy MT định ngồi ở đó mà mọi người hỏng cho.. Vị hôn thê thì được đặc ân thổi nến và cắt bánh thôi chứ... Hong công bằng khi Trân đến sau mà ngồi ở đó đâu à.. Trân, xuống đây ngồi nè..
Tôi chu mỏ gân cổ nói cho bớt căng thẳng.. Trân ngoan ngoãn đi xuống ngồi gần tôi.. làm tôi hơi thót dạ. Làm vậy có quá đáng hôn ta !!??
_Ngồi đi Trân, phải thế chủ nhân lo cho bọn tui ở dưới này chớ.. phải hôn !?
_Dạ.
_Sao đi trể vậy, nhà T ở đâu !?
_T ở Cần Thơ lận.
_Úi, xa dử vậy?? Thế T lên đây khi nào? rồi chừng nào về?
_T lên đây hơn một tuần rồi, nhà bên chồng của chị hai T trên đây nè.. Chị T sanh em bé nên T lên phụ chăm sóc cho chị.
_Ôh, thì ra vậy... Mình tên MT, là em họ còn chung đầu ông cố ngoại với anh Gi.
_Dạ..
_Gì mà dạ hoài, làm như MT lớn lắm vậy.. T bao nhiêu tuổi?
_Dạ em 22
_Hì, nhỏ hơn tụi này ít mà.. MT 25.
_Trân quen anh Gi lâu chưa!!?
_Dạ đâu có quen gì đâu.. bên sui gia nhà chị hai làm mai mối đó.
_Hì... ..
Tôi gấp thức ăn cho Trân mà thấy thương thương phận con gái chúng tôi. Tiệc chưa tàn thì chổ ngồi lộn xộn... Tôi bỏ T tự do vì đã "lấy khẩu cung" xong rồi.. Lên chổ H tôi choàng vai nó hỏi nhỏ
_Sao hong thấy mi ăn gì vậy!? Có mệt không!?
_Trốn về trước với mình đi..
_Ừ, nhưng ra từng đứa nghen... H đi trước đi... thả bộ lần rồi mình ra.
Nhìn nhỏ H liêu xiêu đi mà lòng tôi xót xa.. Rốt cuộc ai vui ai khổ trong chuyện tình này đây chứ!!??
Tiệc đến lúc bày trò chơi, anh Gi lo chúi mũi vào trò cột tay bịt mắt nên tôi và H trốn chỉ có đám bạn biết và đồng tình.
Đêm nay 20AL. Trăng khuyết nhưng vừa đủ soi cảnh quê an bình và thơ mộng vào đêm.. Tôi cho xe chạy chậm để hít vào ngực những hương thơm thoang thoảng trong lành.. Nhỏ H đi trước mặt quay lại phất tay ra hiệu cho tôi dừng xe. Tôi hiểu ý nên mở yên lấy áo mưa ra trải xuống nền cỏ. Hai đứa ngồi cạnh nhau im lặng vài khắc..
_Có ai phát hiện mình trốn không!?
_Có sao không!? Nhưng tớ nghỉ chả ai có can đảm níu mình ở lại.
_Mi biết anh Gi có bạn gái hồi nào??
_Tối nay chứ hồi nào.!?
_Nếu biết như vầy tớ không đến dự đâu.
_Lúc nảy tớ hỏi Trân, nhà nhỏ ấy ở CThơ lận. Lên đây nuôi chị hai sanh em bé... và nhà sui gia ấy làm mai anh Gi cho cô ấy.
_Chắc là anh Gi quyết định rồi nên hôm nay mới giới thiệu là vị hôn thê..
_Tớ cũng như trên trời rơi xuống nè, có biết khỉ gì đâu !!??
_Tớ thấy mình sống mà bất lực quá Tr ạ.!! Có những điều mình không biết nói sao cho má mình hiểu. Lúc nào má mình cũng quyết định thay mình hết..
_Tớ cũng đâu có thua chi mi.. Nhưng tớ đở hơn vì tớ có hai đứa em trai lận.. còn mi thì có một mình nên bị siết chặt hơn thôi. ..
..
H và anh Gi quen nhau lúc hai người còn là sinh viên. H học ĐH ngân hàng còn anh Gi thì học trung học y tế. Đồng hương cùng cảnh đi học xa nhà nên hay qua lại giúp đở nhau.. Rồi họ yêu nhau. Tôi chẳng biết tình cảm của hai người sâu đậm đến mức nào vì H rất khép kín. Chỉ khi có dịp họp mặt hay tiệc tùng bù khú chúng tôi hay kè ghép hai người ấy thành một cặp _vậy thôi.
Có lần dì tám lôi xệch tôi giữa chợ rồi răn:
_Tr, con giúp dì tám đừng cho con H nhà dì gặp thằng Gi nữa nghen con.. Dì tám mang ơn con suốt đời này đó.. Dì đã tìm được nơi môn đăng hộ đối rồi.. Con phụ dì lo cho con H có chổ giàu sang nương thân nghen connn. Nhà thằng Gi là dân làm ruộng rặt nòi thì con H làm sao làm dâu nổi hả con !? Cưới xong ba ngày chắc nó cuốn gói về nhà dì... thì tội nó mang tiếng một đời chồng có oan không!? Mà thằng đó bằng cầp cũng thua con H nhà dì.. chồng mà thua vợ hay xảy ra xung đột lắm.. Tao nói mày hiểu không mà im ru vậy??
Tôi còn biết làm gì giữa chợ với dì mà không gật đại cái đầu cho xong chuyện!! Tôi kể cho H nghe, nó cười buồn rồi nói
_Lúc anh Gi và tớ mới là bạn bè, má mình lợi dụng ảnh có sức khoẻ và chịu cực nên sai biểu đủ thứ. Đến khi anh Gi ngỏ ý muốn bước tới thì má mình té tát liền..
_Ủa, ảnh đòi bước tới khi nào !?
_Cách đây hai tháng nhỏ ạ.! Má mình cấm tuyệt đối ảnh qua lại với mình và nói là chỉ muốn ảnh coi mình như em gái, như bạn bè thân thôi. Chứ gả mình thì mà đã chọn nơi rồi.. Từ đó anh Gi cố tình né tránh mình. Nhưng vẫn chưa nói gì dứt khoát chia tay nhau. Đến hôm nay.. thì.. Tr biết rồi đó. Mình choáng váng mà không biết trách ai đây !? Tôi thở ra sườn sượt..
_Thôi về, tối hù rồi kìa.. àh mà dì tám biết đêm nay H đi tiệc snhật anh Gi không??
_Không, mình xin về sớm mà. Cty tăng ca.
_Trời, vậy bi giờ Tr chở H về dì tám biết thì chết cả đám á..
_Ghé nhà mi thay đồ là xong chứ gì..
_Ờ há, lúc chiều đi xe buýt về hả !?
_Ừ, tối mắt tớ dở lắm. Đi đường này ổ voi không hà té chắc lộn cổ quá..
H giấu nước mắt giỏi lắm, không giống tôi hở ra là mếu máo trước rồi tính sau. Nó cứ trầm trầm mà nuốt đau vào bụng. ..
_Hôm nào ra vú chơi hôn?
_Để coi có rảnh hôn đã..
_Ừ, hôm nào không làm thêm giờ. H tranh thủ ra thăm vú một chút. Mi rảnh thì đi, không thì thôi không sao.
_Ừ.
Vú Lợi là em cùng mẹ khác cha với ba nhỏ H. Lúc má nó sinh người con đầu lòng bị ngộp chết nên vú vào an ủi và chăm sóc cho đến khi sanh ra nhỏ H thì ở lại làm vú em cho má H đở vất vả. Với lại dì tám bị bệnh tim, mỗi lần sanh là mỗi lần tưởng chết.. nên đi nằm viện là chuyện cơm bữa.
Vú L thì chồng chết trận, không con cái chi nên ở chung nhà ba má của H mà lo như một quản gia.
Vú cưng H lắm, nên má H cũng rất khó chịu khi con gái duy nhất của mình cứ sà vào lòng Vú L mà mè nheo.
Vú L chịu đựng kiểu mắng xa rủa gần của dì tám hết thấu vú mới về lại căn nhà thờ của dòng tộc rồi sửa sang dần..
Vú sống một mình ở đấy.
Vú cũng trồng một giàn hoa Ti_Gôn trước cổng, Cũng có xích đu và dọn riêng cho H một căn phòng khá tươm tất để H lưu cất những bí mật mà không muốn cho dì tám biết..
và cả đám chúng tôi lại có thêm một chổ để phá khi muốn thư giản hay tụ tập ăn uống cuối ngày.

****

Đêm đó gần 23h, tôi ngáp vắn ngáp dài ráng nhướng mắt để kết ba cái cườm cho áo khách. Đang lơ mơ thì nghe tiếng đập cửa như báo hoả hoạn bên ngoài.. Tôi hoảng hốt nhảy giẫm lên thố đựng hạt làm văng tung toé.. và bị vướng cái soirré nên té va đầu vào cửa phòng bưu trán tét đầu luôn..
Nhào ra khỏi phòng chỉ còn kịp nghe giọng dì tám khản giọng
_Tr ơiiii, cứu con H nhà dì Tr ơiiiiii
_Nhỏ H làm sao hả dì tám..?? Dì làm con run con mở cửa không được nè..
Bên ngoài không có tíêng trả lời tôi càng rối... Lục đục hoài không sao đúng chìa đúng ống.
Dì và M cũng chạy lên hớt hãi..
_Đưa đây em mở cửa, chuyện gì vậy chị hai ??
_Hong biết nữa... chỉ nghe đập cửa và tiếng dì tám "ẹo" biểu hai cứu nhỏ H thôi hà...
_Chắc con H trúng gió hay tai nạn gì đó.. Trời đất, sao mặt mày mày máu me không vậy !!?? _Ối, chị hai sao vậy !!?? Tôi có biết mình bị chảy máu đâu..
_Lúc nảy con vấp cái soirée nên va đầu vào cửa phòng thôi mà.
_Trời ạ.. con gái con đứa đi với đứng.. M mày chạy lại nhà con H xem chuyện gì rồi chạy về báo lại, con Tr vào lau máu xức thuốc hôn mậy ?? Thân mình lo không xong lo chuyện người ta. Bởi vậy thứ ăn cơm nhà vác ngà...
_Tư.. con đang đau với rối rắm mà.
Tôi lấy miếng gòn to chạy lại gương nhắm một bên mắt lại xịt oxy già vô vết thương... Ối... chu choa... ráttttttttt.
Xong, tôi lao về hướng nhà H, thấy M lơn tơn về tỉnh bơ.
_M, có chuyện gì với nhỏ H vậy em !!??
_Em có thấy gì đâu ? nhà sáng đèn mà gọi hoài hong ai ra mở cửa. Cổng cũng khoá lại mà.
_Ủa, sao kỳ vậy !!? rỏ ràng lúc nảy hai nghe giọng dì tám gào rùng rợn lắm mà!!??
Hai chị em vừa quay về vừa thắc mắc thì chị Chánh bán hủ tíu mì đêm đang rửa tô hỏi lớn
_Hai đứa bây hỏi bà tám Ẹo phải không ?? Tao mới thấy bả vừa chạy vừa khóc hụ hụ lên hướng nhà bây đó. Rồi thấy ổng ngồi trên du lịch chạy theo lên rước bả đi luôn rồi..
_Chị có biết chuyện gì không chị ??
_Tao hỏi mà bả hỏng trả lời, khóc không hà...
_Dạ, em cảm ơn.. Chết rồi chắc là con H ...
Tôi bỏ lửng câu vì biết nhỏ H bị gì đâu..!!!??
Thoáng thấy bóng hai đứa về, Dì nói nhanh
_Tr, con H bị tai nạn nặng lắm trên khúc khách sạn THM đó.. có hai con nhỏ công nhân mới đi làm về bằng xe honda nó kể nhau nghe nên tao kêu lại hỏi nè. Tụi nó không biết tên con H nhưng tao chắc chắn là con H gặp chuyện rồi.
_M, chở chị hai đi lên đó dùm điiii.
M phóng xe thiệt nhanh.. Tôi ngồi sau hong thấy sợ chút nào, bình thường mà chạy vầy chắc eo ếch nó bầm vì tôi nhéo quá.
Đến nơi thì H đã dc ba má nó đưa đi bệnh viện CR. Chỉ còn lại hiện trường thấy ghê với một đám người vừa lỡ chuyến xe vừa hiếu kỳ bu quanh...
_Cô đó bị xe này ép sát lề, phía trong toàn cát nên cổ bị trượt tay lái té nhào... Xe sau trờ tới thắng đâu có kịpppp..
Cơn nôn tự nhiên buốt ngay cuống họng.. Tôi thấy mình như nhẹ dần rồi đứng hết vững.. Tôi bấu và dựa hẳn vào em trai.
_Chị hai sao vậy !? Trời.. nhát gan yếu bóng vía mà cứ đòi đi..
Nó càu nhàu vì còn muốn ở lại xem và nghe cho tường tận vụ việc..
Cả đêm đó tôi cứ fone hết đứa này đến đứa khác.. Anh Gi hay tin tôi báo là tức tốc bay xuống bệnh viện với H ngay. Tôi biết anh còn yêu H nhiều lắm nhưng vì tự ái nên mới chịu gật cưới đại Trân rồi tính là sẽ đi về CThơ lập nghiệp bên vợ luôn..
Sáng hôm sau tôi có cd^ nên không thể đi cùng tụi bạn xuống thăm H.
Nhìn bộ dạng chúng quay về thì tôi xốn dạ.
_Nhỏ H có sao không tụi bậy !?
_Chắc nó không qua nổi đâu. Chấn thương nặng quá.. Nó vẫn chưa tỉnh.
_Má nó nhập viện luôn rồi.. Anh Gi nhờ mi ghé nhà lấy cho ổng mấy bộ đồ để phụ ba của H ở dưới. Con C thì ghé cty xin phép cho ổng nghỉ. Bây giờ tao chạy ra nhà Vú đưa chìa khóa cho vú chạy vô chăm sóc dùm mấy con chim cưng của nhà con H.
_Ờ, mỗi đứa phụ một tay đi... cầu trời khấn phật cho con H qua khỏi lần này...
..
H thành người thực vật gần một năm...
Dì tám đổi tính luôn từ đó... dì cứ xếp bằng ngồi trườc khánh thờ Mẹ Quan Âm mà tụng kinh ngày ba hồi.. Chỉ trả lời cộc ngủn khi cần thiết.
Anh Gi không cưới Trân, cứ tan sở là chạy xuống nhà H như con trong nhà... lo chăm sóc vườn hoa trước sân để hy vọng một ngày H tỉnh lại.
Vú L cũng ở lại săn sóc H.
Chúng tôi mỗi ngày rảnh lúc nào là chạy xẹt ghé sang kể tào lao với H mà chẳng biết nó có nghe được hay không !!??
...
Ngày H ra đi... một ngày của hè ướt sũng...
Mưa làm nhoè nhợt thêm khuôn mặt những người thương mến H..
Tôi không có gan đến nhìn mặt H lúc tẩn liệm.. Nhưng tôi đoán chắc nó thanh thản lắm..
Dẫu sao, nhỏ H bạn tôi cũng đã một phần trả tròn hiếu đạo của kẻ làm con.
Nhỏ không làm ai phật ý kể cả bạn bè.
Sự nhẫn nhịn của nhỏ H có lẽ là do nhỏ chọn con đường trả nợ trần nhanh nhất..
Ba đêm khi xác H còn đặt ở nhà. Chúng tôi cùng nhau làm những vòng hoa Ti_gôn thật đẹp để ngày đưa H ra nghĩa trang mỗi người cầm một vòng hoa nhỏ để xung quanh mộ rất ấn tượng.
Những vòng hoa ấy không nhiều bằng những vòng hoa ngày xưa H đã làm để tặng chúng tôi mỗi ngày ở lớp...
Ôi, vòng hoa nho xinh xắn như hồn bạn tôi bé nhỏ và mong manh.

(1995_2008)
TrL, H.Âu

Tập viết.

Tay ba.

Chốn đồng hoang cỏ cháy đất cằn thì dân cư càng thưa thớt. Có ai muốn cùng cực mãi ở cái chốn "khỉ ho cò gáy" này đâu.
Chỉ có vài gia đình khổ quá phải bám đất mà sống qua ngày.. Biết là vùi đời con cháu mình trong xó xã hội nhưng vì vươn hoài không thoát chữ NGHÈO nên đành cúi đầu ở lại.

Tôi lớn lên theo nắm cơm từ công ba tôi và con cá, con cò quà của trời..
Má tôi đẻ em liên tục nên chúng tôi luôn phải dành nhau từng trái ổi còn non trên cây, quả dưa chưa kịp lớn ngoài đồng..
Chúng tôi không được dạy dỗ bằng những lời nhẹ nhàng từ miệng má.
Cứ lì là lo mà gồng cái đít, làm trật thì lo sưng gò má là xong.
Riết rồi chúng tôi ăn đòn nhiều bữa hơn ăn cơm là chuyện thường tình.
Chúng tôi lớn lên mà không biết ngày sinh của mình là ngày nào? Ối mà chuyện đó có quan trọng gì đâu.
Tôi chỉ nhớ con nhỏ em út của tôi là bé tám sinh đúng ngay ngày đưa ông bà. Tức là mồng ba tết..

Mỗi ngày đất trên phố thành chật chội... ngưới ta đổ xô về xóm heo hút mua đất xây nhà, xây xưởng.
Lần đầu tiên nhìn thấy hàng loạt xe ồ ạt chở đất, đá, sắt.. và người ta thì cả mấy chục người nhốn nháo thì chúng tôi khoái chí cứ hùa theo mà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Má tôi mở quán caphe cóc. Mấy chú mỗi ngày uống ghi sổ đến tuần mới trả tiền một lần.
Má tôi không biết chữ, nên tôi bây giờ cứ như là cô thư ký riêng cho má.
Mà tôi có giỏi gì hơn má đâu, mới học lõm bõm phổ cập lớp ba do mấy anh chị học sinh xuống dạy mấy tuần có ve kêu inh ỏi thôi.
Tôi ghi bị lộn hoài. Má tôi có cách nhớ rất tuyệt chiêu là mỗi chú một cái cây má làm dấu.. Má khắc vào đó rồi kêu tôi đếm lại, so với sổ tôi ghi thì tôi ăn cú đầu hoài..

Bán caphê lời kinh khủng luôn.. Gia đình tôi đổi đời một cách ngoạn mục.
Từ cái quán cóc má làm thêm nghề mối lái bán đất.. Ai muốn bán muốn mua đều qua má tôi hết..
Thế là chúng tôi bắt đầu có xe đạp để đi học, đi chơi.
Nhà chúng tôi cũng được xây cất lại kiên cố.. có tivi coi mấy cô ca sĩ thoa phấn dồi son mặc đồ đẹp ẹo ẹo..
Mấy chị em gái tụi tôi bắt đầu "ngựa" (má tôii chửi tôi vậy)
Tiền má tôi cả đống tha thồ mà "chôm" đi mua sắm..

Một ngày kia, má tôi bắt tụi tôi trưa phải ở nhà phụ má nấu cơm đãi khách.
_Hôm nay nhà mình có khách quý, tao muốn mấy đứa bây ở nhà phụ làm nghe chưa.!?

Năm mười hai tháng nhà tôi làm gì có khách đến ăn cơm chung? Nhưng cãi lời là ăn roi chứ chơi sao. Lớn chồng ngồng nên tôi biết mắc cở rồi chứ bộ.
Cả đám lao lao ngóng ngóng coi khách nhà mình hôm nay là ai mà má "cưng" dử thần. Làm gà, làm vịt còn có rượu nữa.
Ba tôi vào rẫy làm đầu tắt mặt tối một tùân về một lần... mà uống vài ly đã bị má tôi đá đổ ly chén bể nát.. Sao hôm nay má mua tới nguyên một lít để sẳn.
Rồi cũng biết là ai.
Thằng cha thầu cất nhà lớn chứ ai vô đây?
Hứ, tôi ghét thằng chả hay sà nẹo với má tôi lúc đến uống caphê. Có khi hình như tôi thấy ổng rờ ngực sờ mông má tôi nữa chớ.
Mấy lúc đó tôi thấy má tôi đánh ổng bốp bốp.. nên tôi khoái rồi hong có để ý thêm.
Hừ... tự nhiên bây giờ thành khách quý là sao?

Ổng làm như người lạ mới đến nhà tôi lần đầu vậy.. thấy mà ghét..
Tụi tôi chỉ trố con mắt dòm chứ không đứa nào khoanh tay chào hỏi... nên má tôi vổ đét đét la toáng
_Đám mất dại, sao không chào chú Sơn hả?
_Thưa chú
_thưa chú sơn...
_Ờ, thôi mà em... đánh con làm gì tội chúng..
_Không dạy sao đựơc anh? Khách tới nhà mà chúng nó trơ mắt nhìn hà.
Tôi rớt cái vá múc cháo cái xoảng..
Trời đất, tôi la thầm.. Thằng cha đó lúc trước kêu má tôi bằng chị xưng em ngọt xớt. Sao bây giờ... kỳ vậy?
_Mày làm đổ bể gì đó bé 2? con gái hư thân.
Tôi lừng khừng dọn thức ăn lên bàn nhà trên.. Thằng cha đó nhìn tôi trân trân..
_Con bé hai đây hả !? Trời ơi lớn bộn à nghen.
_Ừ, nó đó. Em đang kiếm chổ gã nó khuất mắt cho rồi. Con gái để trong nhà như chứa mìn nổ chậm.
_hahahaha... để đó anh lo cho.
_Vậy thì cảm ơn anh nhiều...
Lần đầu dọn ra bàn chủ khách cùng ăn chung một mâm.. đám tụi tôi bị má lấy đủa quất vào tay lia lịa..
Thường ngày đứa nào đói bụng thì cứ bới một tô nện hết canh, kho vào rồi mang ra trước sân hay có khi mang tuốt ra bớ kênh ngồi ăn hóng gió.. Bây giờ ngối ăn khó khăn quá chừng..
Nghe má đòi gã tôi có chồng... Tối lên ruột nên ngồi ăn nhát gừng.
Thằng cha đó cứ lén lén nhìn tôi rồi cười cừơi thiệt là hiền làm tôi đở lo.
Sao bây giờ cái mặt thằng chả khác quá trời.. Anh mắt dịu dàng, môi cười mĩm nhẹ dòm cũng đâu có ác.
Tối đó thằng chả ngủ lại nhà tôi.
Lúc đầu tôi thấy rỏ ràng má giăng mùng cho ổng ngủ trên cái đi_văng ngay nhà trên..
Tụi tôi ngủ chung nhau một phòng thiệt lớn nhà giữa. Còn má thì ngủ phòng ở nhà sau.
Tôi nằm ngay cửa phòng nên gió rít theo kẻ cửa đêm nay làm tôi ớn lạnh.. Mà hãy lạnh lạnh cái là hay mắc tiểu. Biết nhà hôm nay có khách nên tôi cũng ngại ngại ráng nín hong dám chui ra.
Chứng chút xíu là tôi nghe giọng ổng với má tôi cười khúc khích ở nhà sau..
Quái lạ, lúc nảy tôi thấy ổng chui vào mùng ngủ rồi mà??
Tối rón rén bước ra... mò mò lên nhà trên.. dòm vào mùng thì thấy trống quơ..
Rồi tôi biết rồi... ổng đang ngủ chung má tôi ở nhà sau... Kỳ này về tôi nói với ba cho thằng chả biết tay.
..
Tôi đi nhẹ nhẹ về cửa sổ phòng má tôi.. Dòm qua khe cửa thấy... hai người đang ôm nhau sát ro..
Tiếng rên kỳ cục của má làm tôi rùng mình...
Tôi chạy đi ngoài xong thì ngối luôn ngoài gốc cây vú sửa suy nghỉ....

Bổng tôi giật mình khi thấy một bàn tay đở nhẹ mặt tôi..
Hoảng hốt tôi định la thì người đó bụm miệng tôi rồi _sụytttttt, bé hai sao ngủ quên ở đây?
Tôi định thần thì nhớ trực ra là khi đi.. xong tôi đến đây ngồi nghĩ vẫn vơ rồi ngủ gục luôn.. Người phát hiện ra tôi ở đây là thằng cha Sơn, khách của má tôi hôm nay.
Tôi mắc cở nên hong trả lời mà đứng dậy phủi phủi dợm bước vào nhà..
Ổng ôm eo tôi lại và hỏi nhỏ:
_Hồi nảy bé hai rình chú với má phải hôn?
_Ơ... ơ... dạ hong có..
_Chú thấy nè, nhưng chú không méc má bé hai đâu, đứng có sợ.
Tôi im re..
Ổng vuốt lưng tôi... rối ôm sát tôi vào nói nhỏ _Em đẹp quá bé hai ơi..
Tôi ú ớ vùng vẫy nhưng sợ má nghe sẽ bị đòn nên tôi chỉ ráng hết sức mà không dám la lớn..
Ổng hôn, ổng sờ soạn khắp người... rồi bồng tôi đi thằng vào nhà... lên luôn nhà trên nơi chiếc đi_văng có giăng mùng sẳn.
Tôi thấy người mềm nhũn... và rất kỳ lạ.. không muốn vùng thoát nữa mà nằm im để ổng mân mê.
..
Sáng hôm sau ổng đi. Má tôi buồn... tôi lén núp trong buồng nhìn ra... còn buồn hơn.
Và những lần sau ổng ghé nhà... má tôi và ổng ngủ trước ở đằng sau.. rồi khuya là tôi cùng ổng ngủ ở nhà trước..

Đến khi tôi có bầu.. má tôi đánh tôi một trận chết sống mà tôi không dám khai là ổng.
Má tôi bắt tôi đi phá cái thai đó..

Má kiếm nơi gã chồng cho tôi. Chồng tôi ở xa thiệt là xa vùng tôi đang sống và cũng khỉ ho cò gáy như thuở xưa khu nhà tôi chưa thay đổi.
Và sau lần phá thai... Tôi vĩnh viễn không còn cơ hội làm mẹ.
Nhưng tôi an phận với người chồng quê mùa của tôi.

Có một lần má hỏi lại chủ cái thai ngày trước của tôi với giọng dịu dàng, tôi đã khai cho má biết sự thật.. Má nghiến răng và thốt _Trời ơi.!

LA. 04/06/2008
(Viết theo lời kể của b.hai)
TrL.H.Âu

Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

30

Nghĩ gì đó em
..
Chiếc que diêm lụn theo gió cuốn
Phốt_pho hắt hiu màu nhầu nhỉ..
Khói lắc lơ xiết ngạt đăm chiêu

Nghĩ gì đó em
Ngọn sáp buồn chảy dài như lệ
Pharafin đủ vây hồn thẳm
Giọt nhớ nhung tàn với bấc tâm

Cánh tay trần em đốt trăm năm
Bỏng rát khoanh tròn khi còn chấm cuối
Tất cả những nghĩ suy sẽ rồi tàn lụi
Bởi cơn đau bất ngờ đến vội... vẫn chưa đi.

29

Cho em xin
..
vài chiếc lá rất già
Đã rơi xuống
và cuồng lên vì gió
Cho em xin
một cánh hoa rất đỏ
Vừa úa tàn
và chưa kịp hồi sinh
Cho em xin
vài trăm giờ vô tình
Trôi lững thững
và không hề quay lại
Cho em xin
tuổi đời giòn tê tái
Vừa chết...
và đã vội.... đầu thai...

28

Nửa thật, nửa vờ...
.
Sáng nay nắng liếc ngang thềm
Hong khô chiếc lá nằm im đổi màu
Lá xa cành từ khi nao
Mà oằn xác mỏng như đau lắm rồi !
Nắng lướt qua giậu mồng tơi
Tìm con bướm tím vung rơi vệt tình
Cười chi đấy cánh bướm xinh
Nhân gian ai sẽ đồng tình cùng vui ?
Sáng nay nét_ nắng_ rất tươi
Trườn qua hàng lá_mi cười với tôi
Chạm vào nhánh_môi rạng ngời
Kìa, xem.. dáng nắng đang đôi tự tình
Nắng thả những giọt bình minh
Cho tôi vẽ bức tranh xinh gửi lòng
Rơi nữa đi, giọt nắng hồng
Tự dưng đời bổng thong dong... giả vờ.

27

Đêm em cho...
.
Em ở đó... nơi góc phòng nháo nhộn
Trên chiếc xe... lăn bằng cánh tay buồn
Đôi chân non như tơ sương đầu hôm
Ngại gió thốc nghiêng lá... còn đâu nữa...
.
Phòng hôm nay rộn rịp chân "khách khứa"
Bánh cao tầng đứa trẻ đếm... bốn, năm..
Nhón mắt tròn em nhìn nến thâm trầm
Em sẽ thổi bằng lượt cười thương tưởng
.
Em ở đây, căn phòng quen hôm trước
Sao lạ lùng chỉ với mỗi đêm nay
Hoa ngạt hương, dây rua đủ hình hài
Mỗi khung cửa vây trăm ngàn bóng bẩy
.
Nến tắt theo lệ trong lòng, em thấy
Tiếng chạm ly mặn xé ở đầu môi
Chiếc xe thành khối gí quà cao vời
Khuất thật khéo đôi chân em tê dại
.
Em ở đó... nhận tán dương rắc rãi
Chật chội từ, rỗng tuếch nghĩa "đầu sai"
Em ở đây, cười cùng vai diễn tài
Đợi màn hạ... em hóa thành... cổ tích.