Thứ Tư, 16 tháng 2, 2011

12

Rất thường...
Em đừng cố nhoẻn môi cười
Trong em là cả một trời ngổn ngang
Đường yêu xếp thẳng một trang
Chia tay em cũng một đàng rất ngay
Xin đừng buộc chuyến trả vay
Để em đau đờn chuốc ngày là đêm
Mắt em đã sẳn lệ mềm
Để rơi đâu phải khóc dèm* hộ anh
Còn đây một chuyến song hành
Anh chưa dám thử đã nhanh khước từ
Em còn giữ bức tuyệt thư
Giở ra bổng thấy nhòe từ tin yêu
Xếp đành lưu nệm rong rêu
Có vừa như mất... ôi điều thường thôi

Không có nhận xét nào: