Nguyệt tận nay...
.
Lại đêm trôi rất hững hờ
Giấc chờn nhẹ gãy trên thơ mấy hồi
Trí cuồng xoay nỗi đơn côi
Cánh sao đi lạc tự hồi ửng đông
Mây còn ở giữa mênh mông
Đêm dằn dặt nhớ, ngày trông mịt mờ
Gió lùa ý niệm hoang sơ
Trôi trên mặc định sóng xô bãi bờ
Tự làm khốn quẫn cơn mơ
Đợi ngày nguyệt tận ta chờ tỉnh ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét