Thứ Hai, 7 tháng 3, 2011

27

Đêm em cho...
.
Em ở đó... nơi góc phòng nháo nhộn
Trên chiếc xe... lăn bằng cánh tay buồn
Đôi chân non như tơ sương đầu hôm
Ngại gió thốc nghiêng lá... còn đâu nữa...
.
Phòng hôm nay rộn rịp chân "khách khứa"
Bánh cao tầng đứa trẻ đếm... bốn, năm..
Nhón mắt tròn em nhìn nến thâm trầm
Em sẽ thổi bằng lượt cười thương tưởng
.
Em ở đây, căn phòng quen hôm trước
Sao lạ lùng chỉ với mỗi đêm nay
Hoa ngạt hương, dây rua đủ hình hài
Mỗi khung cửa vây trăm ngàn bóng bẩy
.
Nến tắt theo lệ trong lòng, em thấy
Tiếng chạm ly mặn xé ở đầu môi
Chiếc xe thành khối gí quà cao vời
Khuất thật khéo đôi chân em tê dại
.
Em ở đó... nhận tán dương rắc rãi
Chật chội từ, rỗng tuếch nghĩa "đầu sai"
Em ở đây, cười cùng vai diễn tài
Đợi màn hạ... em hóa thành... cổ tích.

7 nhận xét:

TM nói...

:(. hoàn cảnh nào cho bài này đây Ú? Lại mới xem chương trình gì hở ?

Âu nói...

Sao nhà ngươi lại có suy nghĩ đó ta...???
Nếu đã cảm thấy là một chương trình nào đó... mới ra bài thơ này...
Ta hong trả lờn nữa... dc hong.?

Nặc danh nói...

thì em đọc thơ, cứ tưởng tượng tới buổi biểu diễn ca nhạc hay gì đó của các bé khuyết tật mà

Em

Âu nói...

hehe
Đồ nhát hít..
Mới dọa một phát đã em, em, em...
hehehehe

Nặc danh nói...

Có ngày em dzác lụ đạn xuống LA cho mà biết, hừ
Mà sao đt cứ tắt hoài dzị, hừ

Âu nói...

Đêm nay tôi nhận một cuộc fone hơi muộn.. Định là từ chối vì sức khỏe không tốt... Nhưng nghe giọng năn nỉ nhiều thành ý quá nên tôi không nỡ... Đành một mình ôm lỉnh kỉnh ra đi.
Cùng một địa phương sống nhưng tôi hoàn toàn kinh ngạc với căn biệt thự lộng lẫy trước mắt. Ánh đèn sáng rực từ trong ra ngoài làm ngôi nhà như một lâu đài (chắc sêm sêm với lâu đài của vua chúa trong cổ tích).
Theo chân một cô bé xinh xắn tóc bím nơ vàng... Tôi đến phòng riêng của em... Là em có đôi mắt buồn hiu và cứ như chực chờ ướt đỏ.
Tôi cười nhẹ và mắt nheo muốn hỏi:_Có hoan nghênh chị đến đây không nhỏ .!?
_Chị, em chào chị... Chị hãy làm theo lời mẹ em..
Cô bé bỏ lửng câu nói, mắt hơi nhìn xuống.. Tôi hiểu cô bé không hài lòng với buổi tiệc mẹ em tổ chức hôm nay.
Nhẹ nhàng thôi với phấn son cho em nhưng tôi vẫn thấy tiếc. Tiếc vì nó không cần thiết.
Nét xinh xắn của em phấn sẽ làm mất nét vô tư...
Ánh mắt buồn của em màu chì sẽ làm vẩn đục suy nghĩ...
.... Và đôi môi tươi tắn của em màu son sẽ làm em mất tự nhiên khi muốn cười..
Nhưng rồi tôi phải làm theo ý "khách lớn"
Quá tất bật với khách, mẹ của em nhờ tôi "diện" dùm em đêm nay.
Nhưng em mặc gì, cài tóc bằng gì, màu gì... đã được chọn và không có sự thay đổi nếu chưa được "bà" gật đầu cho phép.
Tôi giúp em thay chiếc đầm màu "lung tung"... Em cắn môi, châu mày tức tối...
Tôi le lưỡi hít hà đằng sau lưng em...
..
Bà hấp tấp xộc vào phòng... đẩy vù em ra phòng khách...
Chiếc xe có em yên vị một góc phòng, nơi mà gần đấy chiếc bánh cao ngun ngút lòe loẹt cùng búp bê ngồi trên cùng...
Em ở đâu hở em.!?
Tôi đứng nhìn em từ tuốt sau nhà... Rồi lén lần nữa nhìn em từ khung cửa hắt hiu góc nhỏ...
Bước chân ra về nặng hơn ở đâu đó trong tôi.. vì "chất"một loạt cười vô thức...
Tôi thấy mình cũng vô lý.
Nhưng mà nặng thiệt...
Tôi có cảm giác lại_phải_đếm_thêm_một_bà_mẹ_không_cần_biết_cảm_nhận_của_con_mình...
Độc ác... còn hơn con cá thác lác.
hơ hơ...

(Xuất xứ bài thơ...)
hehe

Âu nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.