Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

tập viết 6

Hồng nhan, bạc phận.


Tin cô Hoà lên xe hoa về nhà chú Tân khiến cho nhiều người ngỡ ngàng, tiếc rẻ. Có rất nhiều người bàn tán là sao cô lựa chọn quá lâu mà nay lại ưng cái thằng hủ hèm vậy chứ!?

Cô chỉ cười...

Gia đình cô vốn có tiếng với nghề may áo dài khéo tay nhất vùng lúc ấy. Cô là một phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, khéo tay... Nói chung công_ngôn_dung_hạnh cô Hoà đều đạt dường như tuyệt đối.

"Ước mộng thật nhiều... nhưng khi duyên nợ chợt đâu đưa đến..." Cô hát bài này đêm cuối cùng cô còn ở nhà của mình. Đêm ấy tôi được mẹ dắt đến nhà cô chơi đùa tới khuya thật khuya mới về. Chú Tân cũng không phải là mạt hạng, nhưng so ra thì... câu xầm xì "bông hoa lài cặm bãi cức trâu" là không ngoa. Nhà chú có ba người đàn ông: Ba chú, anh chú và chú thì cả ba đều là hủ hèm.. Chú là có hạng nhất nhà.. chỉ say vào buổi tối. Còn ba và anh của chú thì... sáng chưa ăn gì thì phải vô một ly xây chừng không thôi.... run tay.

Từ ngày cô Hoà về làm dâu sát nhà tôi.. Tên của cô được xướng liên tục..

_Hoà ơi, lấy con khô cá khoai nướng dùm ba con.

_Hòa ơi, mua dùm anh hai mấy trứng hột vịt ung. Tiền anh để ở bàn ly đó.

_Hoà ơi, đi chợ dùm má chưa con?

_Hoà ơi, lấy dùm tui cái khăn coi. .. ....

Tôi nhìn mẹ tôi nhăn nhó dùm cô một ngày cả trăm bận... mà hong hiểu lý do. Rồi tôi thấy bụng cô ngày càng lớn dần.. Tôi hay chạy theo sờ bụng cô để có khi em bé trong ấy chòi chòi đạp đạp rất dể thương..

_Cô muốn sinh con gái như con. Để cô thủ thỉ sớm hôm sau này..

Cô nói bâng quơ cùng tôi, đứa con nít vừa lên 5 tuổi lẽo đẽo theo cô sờ bụng

_Mẹ con cũng có em bé trong bụng rồi, nhưng em con chưa biết đạp như em bé của cô.

_Ừ, cô biết rồi.. Con cô sau này và em con cùng một tuổi đó.

Tôi chẳng hiểu những lời cô nói.. Chỉ gật gù cười khi cô nắm tay để lên bụng măn tìm cù chỏ của em bé.

Cô về nhà mẹ ruột sinh con. Tôi chỉ được mẹ dắt lên thăm cô một lần duy nhất.. Em bé của cô là một bé gái xinh xắn.. Cô vui lắm chắc nên cứ thấy cô luôn miệng cười. Cô đặt tên em là Khả Dân. Khi Khả Dân được ba tháng tuổi, cô Hoà bồng con về lại nhà chồng.. Tên của cô cũng giảm dần lần sai réo thay vào đấy là tiếng khóc của em bé... cũng đòi cô. ..

Một đêm khuya mọi người nhà tôi đang yên giấc.. Giọng cô hốt hoảng gọi vọng sang

_Sinh ơi, mày làm ơn cho tao mượn cây thuỷ.. Con bé 2 nóng quá.

_Ờ, chờ tao chút.. Tôi thấy mẹ è ạch mang bụng bầu sang nhà chú Tân luôn.

Tôi leo lên cửa sổ ráng nhóng xem chuyện em bé, nhưng không thấy được gì ngoài tiếng xì xào..

_Đưa nó đi lên Nhi Đồng ngay đi, nó muốn làm kinh luôn rồi kìa.

Tôi nghe tiếng cô Hoà khóc...

Mấy ngày hôm sau nghe mẹ nói bé Khả Dân bị não.. Vĩnh viễn em không bao giờ được đứng lên và chạy nhảy như tôi. Tôi chưa hình dung ra sẽ thế nào, nhưng tôi thấy buồn buồn vì biết là em không thể nhảy lò cò hay nhảy dây cùng tôi rồi..

_Thôi kệ, em chơi lò cò với con không được thì con chơi bán quán, hén mẹ.

_không được nói với cô Hòa như vậy nghe chưa con?

_Sao vậy mẹ!?

_Ngoan, nghe lời mẹ... Không được sang nhà chú Tân chơi nữa nghe không. ..

Mẹ tôi sanh em bé, một bé trai ú nù không dể thương như em Khả Dân... Tôi lén mẹ đi sang cô Hoà để chơi với em gái. Tôi thét lên thật to và lao thẳng vào vách vì hoảng hốt.. Trứơc mắt tôi một em bé trần truồng ẹo ngược miệng méo, chân tay khoèo.. trông rất ghê sợ. Cô Hoà xoa xoa vết trầy cho tôi, và nhỏ nhẹ bảo:

_Con về chơi với em trai đi, bé 2 của cô xấu xí không chơi được với con rồi.. Tôi thấy cô khóc... Nhưng tôi sợ quá nên lo chạy ù về ôm mẹ mà kể lại.

.. Cô lại có bầu.. và sinh ra một em trai rồi một em gái nữa... Bên nhà cô luôn có tiếng rít chửi thề.. Chú Tân lái xe đi tuyến xa.. Lâu lâu mới ghé nhà dúi cho cô cọc tiến rồi lại tất tả đi. Cô vừa trông ba đứa con, vừa nhận thêu tay, rua_đê... vừa lo cơm nước nhà cửa.. ..

Ba chồng cô sơ gan, chết. Một giải thoát...

Anh chồng cô có vợ xa... đi theo quê vợ lập nghiệp.. Thêm một nhẹ nhàng.

Má chồng cô nằm một chổ... rồi cũng ra đi.. Xong một thế hệ..

Lúc ấy tôi cũng bớt sợ bé 2.. nhưng... tôi vẫn thấy hơi nhợn khi nhìn thấy nước miếng cứ chảy không dừng trên miệng méo xệch của em ấy. Tôi lớn dần cùng hai em của bé 2.. Cô Hoà thì như cái bóng ma trong ngôi nhà ấy. Suốt ngày không hề thấy cô cười.. Người ốm đến hốc hác.. hai mắt sâu hoắm trông dữ dằn dù cô chưa hề mắng hay cộc cằn với bất cứ ai. Năm bé KDân mười hai tuổi (Tôi mười bảy) thì em nó ngủ luôn một mạch... Thân hình gầy còm, cong queo của em được đặt trong một cái quách nho nhỏ... Chỉ có một người khóc... chính là cô Hoà.. Cô thu dọn hết đồ của em để đốt.. Mọi người ai cũng nghỉ đấy là thêm một giải pháp tốt nhất cho gia đình cô. Chú Tân đề nghị bán nhà.. Chú không còn thiết tha với cái vùng quê mà nơi đấy chú luôn bị lên án khi gặp lại bạn bè. Nhà bán ra chia làm ba phần.. Cô lặng lẽ mua một miếng đất nhỏ dựng nhà sống cùng hai đứa con. Chú Tân thì sống với một gia đình khác mà chú đã gầy dựng từ ngày đi làm xa. Cô Hoà không hề trách chú Tân một lời nào với ai... Cô đã sống như một cái bóng đúng nghĩa...(theo tôi thấy) Tất cả bạn bè của cô ngày xưa không ai từ chối giúp cô theo khả năng khi cô đã chính thức độc thân. (Có một lần bạn trai cũ vì thấy cô khổ quá đã tế nhị nhờ một bạn gái giúp đở kinh tế.. bị chú Tân phát hiện và... ầm ỉ náo loạn.. Từ đó cô không nhận lời giúp của bất cứ ai nữa.)

Tôi thật lòng không nhìn rõ cô Hoà thời xuân sắc..Không biết cô là người tài hoa thế nào.. Nhưng nhìn cách xung quanh một mực quý mến cô khi cô trở thành một thành phần nông nô cùng cực thì tôi ngưỡng mộ những gì cô đã để lại trong lòng bạn bè của cô.

Chưa có một người bạn nào của cô mà không ca tụng cô như một thần tượng.

Bây giờ cô đã nhàn nhã lắm rất nhiều rồi.. Nhưng... hình như hơi muộn đấy ông Trời ạ !

5 nhận xét:

ròm nói...

muộn, nhưng ít ra còn hơn không bao giờ, số phận đôi khi không phải lúc nào cũng do mình định đoạt mà Ú.
P/s : đổi nhạc đi, em nghe giọng Ú hát là em nhớ Ú não nề hà, mệt chết đc :))

TM nói...

ơi, răng cộ sao rồi?

Sông nói...

Úuuuuuu, t6 rảnh ko, lên sg đi, em muốn Ú mừng sn với em. Mình ú thoai, ko là em ăn Sn 1 mình á.

Âu nói...

oh oh..
Thứ 6 sinh nhất còm hở..???
Ối giờ còn chưa biết có xuống dc hong nữa nà..
hum nay mới thứ 4... để ráng dồn cviệc xem sao heng.
Nhưng có thể là chiều tối hu... ờ ờ ráng.
Công chạy xuống là phải có quà ngược heng,..
hehehehehe

ròm nói...

chài, thoai, lên mà tối hù roài sao Ú dzìa, có đi đâu hú em nghe được hỉ
:D