(bài "trơ" ngày "dịch tả")
..
..Cơn gió độc
lùa
qua thị trấn
nhỏ
Bụi phủ mờ
lối duy nhất người đi
Nghìn vi trùng
bấu
víu
đặc bờ mi
Chúng tràn xuống
mũi,
môi và... đôi má
Đau đầu, đau bụng...
đau toàn thân
quá
Mồ hôi tuôn, gai óc lổm cổm
sừng
Và dịch bệnh tung hoành
rất tự tin
Tất nhiên em trở thành
thất trận.
Biết đâu giữa cơn bùng phát đau điếng
hồn,
chết lịm thân xác
Em ngu ngơ uống thêm vài viên độc dược (dành cho tử tù)
Em bổng nhiên mắt sáng, môi tươi,, da hồng ửng... như tiên
Dịch bệnh thay em xuống chầu Diêm chúa
Và em lại tung tăng hát, cười,
múa
Em hồi sinh
bằng
liều thuốc độc
CAY (HAY.?)
2 nhận xét:
thơ gì buồn như muốn uống thuốc độc
hic
Xời, vậy uống "quài" đi Còm..
Trộm mang hết đồ nhà đi và để lại chai thuốc "diệt gián" kà
:)
Đăng nhận xét