Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Tập viết (5)

T2/18/04/2010.
Chiều mùa hè,
Sau một cơn mưa nhỏ, mấy con hẽm nhầy nhụa hơn với những bước người qua lại. Nó đội cái mâm còn bốn cái bánh chuối chiên lên đầu mệt mỏi đếm bước.
_Ai chuối chiên,chuối chiên đêyy..
Giọng non nớt của nó không đủ lấn át tiếng động xung quanh sau mưa.. Nên đi hết ba con hẽm ngoằn ngoèo vẫn không bán được cái nào..
Nó thầm nghĩ:_Chết con rồi má ơi,má linh thiêng phù hộ cho con bán hết bánh.. chứ không là tối nay con lại phải ăn nó thay cơm đó. ba ngày rồi con không có cơm vào bụng má ơi...
_Ai chuối chiên, chuối chiên đêyyyyy..
Giọng nó lạc đi, nôn nóng.
Chiều xuống thật nhanh, mới sáu giờ mà đã sẫm đen. Nó ngồi phệch xuống thềm của căn nhà khóa ngoài lôi tiền trong chiếc túi rút đeo trên cổ ra vuốt thẳng và đếm.. Hai mươi tám ngàn... vừa y với vốn hôm nay. Nó thở dài cái hự ngao ngán nhìn mấy cái bánh xần xùi tươm tươm dầu bóng ngậy.
_Ê, chuối chiên ế.. bao nhiêu một cái?
_Dạ, ơ.. 2.ngàn một cái..
Nó lựng khựng vì khách trạc tuổi nó.. Cái thằng dòm là biết lưu manh. Hỏi mua bánh mà cái mặt hất hất thấy ghét.
_bánh ế mà 2.ngàn cái gì? 1.ngàn được không mậy?
_không, 2.ngàn hà.. hong mua thì thôi.
Nó nghĩ nhanh, thà tao ăn bánh ế chứ không bán cho mày giá đó đâu mà ham.
_Vậy bán tao 1 cái.
Nó mừng húm lui cui lấy giấy ra gói bánh đưa cho thằng khách.
_bánh nè.,.
Thằng khách đưa tờ năm ngàn.. Nó lôi sấp tiến vừa cột cẩn thận ra thối lại... Thì... nhanh như chớp thằng khách giật nhanh cọc tiền trên tay nó vụt chạy..
_ớ..ớ.. cướp.. ăn cướp... má ơi..nó cướp..
Nó lao theo chới với... bất lực nhìn thằng cướp mất hút trong hẽm tối.. Nó òa khóc... Nó gào thét đau đớn:
_Má ơi, má ơi sao má bỏ con.. má chết mà cũng không phù hộ cho con.. má ơi, nó lấy hết tiến của con rồi... má ơi..
Nó không còn biết kêu ai giúp nó ngoài linh hồn má nó.
Nó ngồi vạ xuống nền đất bẩn bùn lầy mà khóc.. Hai chân cứ giãy đành đạch bức bối..Xung quanh vài người hiếu kỳ trơ mắt nhìn.. chậc lưởi rồi họ cũng lo quày quả về nhà.
Khóc một lúc nó kiệt sức.. Ráng đứng lên lết lại cái mâm còn trơ trỏng ba cái bánh. Nó lại khóc nức nở.. _má ơi, má ơi..
Một bàn tay lay lay vai nó. Giật mình, nó ngơ ngác dụi mắt trấn tỉnh.. Thì ra khóc một lúc nó lịm bên thềm nhà người ta mà không hay.
_Sao con ngủ ở đây.? Khuya rồi, nhà con ở đâu ?
Nó nhớ lại rồi òa khóc.. Tiếng nó khàn đục đi thảm thiết...
_Con không dám về, con bị cái thằng kia giật hết tiền bán bánh rồi chú ơi...
_Nhà con ở đâu? Ba má con đâu?
_Má con chết rồi, ba con bỏ con đi đâu con không biết nữa. Bà Út làm bánh cho con ngủ ngoài chổ xay bột. Chú ơi.. Nó giật hết tiền của con rồi.
Người đàn ông trước mặt nó đang lo mở khóa nhà.. không ư hử gì với nó hết.
_Con vào nhà chú tắm rửa cho sạch sẽ. Quần áo gì mà toàn bùn đất trông ghê quá. Thôi đừng có khóc nữa, một chút chú cho tiền về trả tiền bánh.
Nghe hứa được cho tiền mắt nó sáng rỡ.. Nó dạ lia lịa... ngoan ngoãn bưng cái mâm theo chú ấy vào nhà.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh nhà...Nhà không có đồ đạc nhiều như nhà bá Út. Chỉ có bộ bàn ghế thôi.
Nó líu ríu đi theo sau xe.. Chú ấy chống xe rồi quay ra khóa cửa lại..
Nó tần ngần không biết để cái mâm bánh ở đâu.. Thì chú ấy đã lấy khỏi tay nó đặt lên bàn.
Chú dắt nó xuống nhà sau, chỉ vào cái phòng nhỏ nhỏ
_Con vào đó tắm đi.
Nó riu ríu chân bước vào.. Mắt lấm lét nhìn chú ấy..
Chú hất đầu khoát tay ra hiệu.._vào tắm đi..
Nó trực nhớ quay lại khào khào.._Chú ơi, con đâu có đồ để thay.?
_Con cứ tắm rồi giặt sạch quần áo đi. Chú có đồ cho con mặc.
_Dạ.
Nó cởi đồ ra xong, dòm quanh quất không thấy xô đựng nước như nhà bà Út..
_Chú ơi, nước đựng vào đâu?
Chú nói vọng vào..
_Con mở cái vòi nước ra tắm chứ kiếm đồ đựng nước làm gì ??
Nó vặn vòi nước.. Giật mình khi nước từ trên cao bắn xuống lạnh ngắt._Úi..
_Gì nữa đó..?
_Dạ không có gì chú ơi..
Nó thấy khoan khoái... Đứng cho nước dội từ trên xuống giống hồi trước má nó xối nước tắm cho nó.. Nó lan man thoa xà bông rồi kỳ cọ .. Giặt xong quần áo..Nó cứ ngóng ra ngoài vì sao chú ấy nói có đồ cho nó mặc... mà giờ này không thấy chú đưa vào.. Hỏng lẽ... mặc lại đồ ướt ??_Con tăm xong chưa ? Khăn và áo nè.
Nó thò tay ra lấy đồ chú đưa... Lau khô người xong nó ngắc ngứ.. Ủa, sao có cái áo.... hong có quần...làm sao mà mặc??
Nó mặc áo vào... Áo dài khỏi đầu gối.. giống cái đầm ngủ của chị bé ba con dì Út mặc mỗi tối.
Nó rụt rè bước ra khỏi phòng tắm, tay nắm bộ dồ nước chảy lỏn tỏn... Nó bước ngược vào nhà tắm vắt thêm lần nữa..
Chú ấy xuất hiện, với lấy bộ đồ trên tay nó mang ra phía sau nữa phơi lên.
Nó đứng như trời trồng vì... nó khó chịu bởi cái cảm giác mình ở truồng..
Chú quay lại nhìn nó khúm núm.. Chú mĩm cười,
_Hai chú cháu mình ăn cơm. Con dọn ra đi, chú tắm rồi ra ngay.
Nó làm theo hướng dẫn của chú ấy. Dọn xong cơm thì chú ấy cũng tắm xong.
Mấy ngày nay không có hạt cơm trong bụng, nó thèm thuồng nhìn dĩa cá mòi và nồi cơm nóng hổi.
_Nào, ăn cơm.
Nó khép nép ngồi đối diện chú. Lúc đầu còn e dè... nhưng thấy chú tự nhiên nên nó cũng hết lo lắng. Nó ăn bốn chén đầy mà thấy còn thèm...
_Con tên gì.?
_Dạ, tên Phúc
_Con 15 tuổi chưa?
_Dạ con 14.
..
Nó dọn dẹp chén đũa xuống nhà sau. Chú bảo cứ để đó sáng mai hẳn rửa. Nó bước tới bộ đồ ướt treo trên sào định bụng là mặc vào để về. Thì chú ấy bước đến từ sau lưng kéo nhẹ.
_Tối nay con ngủ lại đây đi, khuya lắm rồi.
Nó ú ớ...
Chú kéo tay nó vào phòng có chiếc giường rất đẹp. Nó trợn mắt ngạc nhiên.
_Thôi con hỏng dám ngủ trên giường của chú đâu.
_sao vậy ? Con nằm bên trong , chú nằm bên ngoài. Đừng sợ gì hết, nghen, ngoan.
Chú đóng cửa phòng và đẩy nó lên giường. Nó rụt rè leo vào phía trong nằm xuống nhè nhẹ.,
Chú tắt đèn, bóng sáng mờ mờ của bóng dèn cà na làm nó bớt sợ. Chú nằm xuống kế bên nó, nói
_Sau này con ở đây với chú, khỏi đi bán nữa cực khổ lắm. Mỗi ngày chú đi làm con ở trong nhà dọn dẹp nhà cửa giúp chú, nấu cơm dùm chú, Chú sẽ trả con một ngày hai mươi ngàn. Chịu không.?
Nó đang suy nghĩ. Một ngày hai mươi ngàn mà khỏi phải đi bán bánh chuối thì là sướng nhất rồi. Nhưng mà...
Bàn tay chú xoa xoa tóc nó, vuốt ve lưng nó... Giống lúc trước mẹ nó hay dổ nó ngủ...Nó nhắm mắt nhớ tới mẹ...
Và... Nó hoảng hốt khi chú...
_Ngoan, chú thương ....
Từ đấy, nó mỗi ngày có hai mươi ngàn như lời chú đã hứa.
Nó "được" nhốt trong căn nhà ấy hai năm. Hai năm nó chỉ được nhìn trời, mây, mưa qua khe cửa sắt.
Hai năm sau chú ấy dọn nhà. Nó cầm số tiến mỗi ngày chú cho để bước ra đời..
Ngơ ngác và... từng trãi...

4 nhận xét:

TM nói...

Ú, lại viết dựa trên một chuyện có thật nữa hở?
Nghe đau lòng dzị

ròm iu nói...

chời ơi lại chơi trò mất tích.
Ở nhà ổn cả chứ Ú?
Em đuối quá Ú ơi Ú à Ú

Sông nói...

Ui, người 80kg đi thua cái răng =))

Âu nói...

Trù tui thim kí ha..

Đau quá cái răng đây nà....