Thứ Ba, 8 tháng 3, 2011

Tập viết.

Tay ba.

Chốn đồng hoang cỏ cháy đất cằn thì dân cư càng thưa thớt. Có ai muốn cùng cực mãi ở cái chốn "khỉ ho cò gáy" này đâu.
Chỉ có vài gia đình khổ quá phải bám đất mà sống qua ngày.. Biết là vùi đời con cháu mình trong xó xã hội nhưng vì vươn hoài không thoát chữ NGHÈO nên đành cúi đầu ở lại.

Tôi lớn lên theo nắm cơm từ công ba tôi và con cá, con cò quà của trời..
Má tôi đẻ em liên tục nên chúng tôi luôn phải dành nhau từng trái ổi còn non trên cây, quả dưa chưa kịp lớn ngoài đồng..
Chúng tôi không được dạy dỗ bằng những lời nhẹ nhàng từ miệng má.
Cứ lì là lo mà gồng cái đít, làm trật thì lo sưng gò má là xong.
Riết rồi chúng tôi ăn đòn nhiều bữa hơn ăn cơm là chuyện thường tình.
Chúng tôi lớn lên mà không biết ngày sinh của mình là ngày nào? Ối mà chuyện đó có quan trọng gì đâu.
Tôi chỉ nhớ con nhỏ em út của tôi là bé tám sinh đúng ngay ngày đưa ông bà. Tức là mồng ba tết..

Mỗi ngày đất trên phố thành chật chội... ngưới ta đổ xô về xóm heo hút mua đất xây nhà, xây xưởng.
Lần đầu tiên nhìn thấy hàng loạt xe ồ ạt chở đất, đá, sắt.. và người ta thì cả mấy chục người nhốn nháo thì chúng tôi khoái chí cứ hùa theo mà nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Má tôi mở quán caphe cóc. Mấy chú mỗi ngày uống ghi sổ đến tuần mới trả tiền một lần.
Má tôi không biết chữ, nên tôi bây giờ cứ như là cô thư ký riêng cho má.
Mà tôi có giỏi gì hơn má đâu, mới học lõm bõm phổ cập lớp ba do mấy anh chị học sinh xuống dạy mấy tuần có ve kêu inh ỏi thôi.
Tôi ghi bị lộn hoài. Má tôi có cách nhớ rất tuyệt chiêu là mỗi chú một cái cây má làm dấu.. Má khắc vào đó rồi kêu tôi đếm lại, so với sổ tôi ghi thì tôi ăn cú đầu hoài..

Bán caphê lời kinh khủng luôn.. Gia đình tôi đổi đời một cách ngoạn mục.
Từ cái quán cóc má làm thêm nghề mối lái bán đất.. Ai muốn bán muốn mua đều qua má tôi hết..
Thế là chúng tôi bắt đầu có xe đạp để đi học, đi chơi.
Nhà chúng tôi cũng được xây cất lại kiên cố.. có tivi coi mấy cô ca sĩ thoa phấn dồi son mặc đồ đẹp ẹo ẹo..
Mấy chị em gái tụi tôi bắt đầu "ngựa" (má tôii chửi tôi vậy)
Tiền má tôi cả đống tha thồ mà "chôm" đi mua sắm..

Một ngày kia, má tôi bắt tụi tôi trưa phải ở nhà phụ má nấu cơm đãi khách.
_Hôm nay nhà mình có khách quý, tao muốn mấy đứa bây ở nhà phụ làm nghe chưa.!?

Năm mười hai tháng nhà tôi làm gì có khách đến ăn cơm chung? Nhưng cãi lời là ăn roi chứ chơi sao. Lớn chồng ngồng nên tôi biết mắc cở rồi chứ bộ.
Cả đám lao lao ngóng ngóng coi khách nhà mình hôm nay là ai mà má "cưng" dử thần. Làm gà, làm vịt còn có rượu nữa.
Ba tôi vào rẫy làm đầu tắt mặt tối một tùân về một lần... mà uống vài ly đã bị má tôi đá đổ ly chén bể nát.. Sao hôm nay má mua tới nguyên một lít để sẳn.
Rồi cũng biết là ai.
Thằng cha thầu cất nhà lớn chứ ai vô đây?
Hứ, tôi ghét thằng chả hay sà nẹo với má tôi lúc đến uống caphê. Có khi hình như tôi thấy ổng rờ ngực sờ mông má tôi nữa chớ.
Mấy lúc đó tôi thấy má tôi đánh ổng bốp bốp.. nên tôi khoái rồi hong có để ý thêm.
Hừ... tự nhiên bây giờ thành khách quý là sao?

Ổng làm như người lạ mới đến nhà tôi lần đầu vậy.. thấy mà ghét..
Tụi tôi chỉ trố con mắt dòm chứ không đứa nào khoanh tay chào hỏi... nên má tôi vổ đét đét la toáng
_Đám mất dại, sao không chào chú Sơn hả?
_Thưa chú
_thưa chú sơn...
_Ờ, thôi mà em... đánh con làm gì tội chúng..
_Không dạy sao đựơc anh? Khách tới nhà mà chúng nó trơ mắt nhìn hà.
Tôi rớt cái vá múc cháo cái xoảng..
Trời đất, tôi la thầm.. Thằng cha đó lúc trước kêu má tôi bằng chị xưng em ngọt xớt. Sao bây giờ... kỳ vậy?
_Mày làm đổ bể gì đó bé 2? con gái hư thân.
Tôi lừng khừng dọn thức ăn lên bàn nhà trên.. Thằng cha đó nhìn tôi trân trân..
_Con bé hai đây hả !? Trời ơi lớn bộn à nghen.
_Ừ, nó đó. Em đang kiếm chổ gã nó khuất mắt cho rồi. Con gái để trong nhà như chứa mìn nổ chậm.
_hahahaha... để đó anh lo cho.
_Vậy thì cảm ơn anh nhiều...
Lần đầu dọn ra bàn chủ khách cùng ăn chung một mâm.. đám tụi tôi bị má lấy đủa quất vào tay lia lịa..
Thường ngày đứa nào đói bụng thì cứ bới một tô nện hết canh, kho vào rồi mang ra trước sân hay có khi mang tuốt ra bớ kênh ngồi ăn hóng gió.. Bây giờ ngối ăn khó khăn quá chừng..
Nghe má đòi gã tôi có chồng... Tối lên ruột nên ngồi ăn nhát gừng.
Thằng cha đó cứ lén lén nhìn tôi rồi cười cừơi thiệt là hiền làm tôi đở lo.
Sao bây giờ cái mặt thằng chả khác quá trời.. Anh mắt dịu dàng, môi cười mĩm nhẹ dòm cũng đâu có ác.
Tối đó thằng chả ngủ lại nhà tôi.
Lúc đầu tôi thấy rỏ ràng má giăng mùng cho ổng ngủ trên cái đi_văng ngay nhà trên..
Tụi tôi ngủ chung nhau một phòng thiệt lớn nhà giữa. Còn má thì ngủ phòng ở nhà sau.
Tôi nằm ngay cửa phòng nên gió rít theo kẻ cửa đêm nay làm tôi ớn lạnh.. Mà hãy lạnh lạnh cái là hay mắc tiểu. Biết nhà hôm nay có khách nên tôi cũng ngại ngại ráng nín hong dám chui ra.
Chứng chút xíu là tôi nghe giọng ổng với má tôi cười khúc khích ở nhà sau..
Quái lạ, lúc nảy tôi thấy ổng chui vào mùng ngủ rồi mà??
Tối rón rén bước ra... mò mò lên nhà trên.. dòm vào mùng thì thấy trống quơ..
Rồi tôi biết rồi... ổng đang ngủ chung má tôi ở nhà sau... Kỳ này về tôi nói với ba cho thằng chả biết tay.
..
Tôi đi nhẹ nhẹ về cửa sổ phòng má tôi.. Dòm qua khe cửa thấy... hai người đang ôm nhau sát ro..
Tiếng rên kỳ cục của má làm tôi rùng mình...
Tôi chạy đi ngoài xong thì ngối luôn ngoài gốc cây vú sửa suy nghỉ....

Bổng tôi giật mình khi thấy một bàn tay đở nhẹ mặt tôi..
Hoảng hốt tôi định la thì người đó bụm miệng tôi rồi _sụytttttt, bé hai sao ngủ quên ở đây?
Tôi định thần thì nhớ trực ra là khi đi.. xong tôi đến đây ngồi nghĩ vẫn vơ rồi ngủ gục luôn.. Người phát hiện ra tôi ở đây là thằng cha Sơn, khách của má tôi hôm nay.
Tôi mắc cở nên hong trả lời mà đứng dậy phủi phủi dợm bước vào nhà..
Ổng ôm eo tôi lại và hỏi nhỏ:
_Hồi nảy bé hai rình chú với má phải hôn?
_Ơ... ơ... dạ hong có..
_Chú thấy nè, nhưng chú không méc má bé hai đâu, đứng có sợ.
Tôi im re..
Ổng vuốt lưng tôi... rối ôm sát tôi vào nói nhỏ _Em đẹp quá bé hai ơi..
Tôi ú ớ vùng vẫy nhưng sợ má nghe sẽ bị đòn nên tôi chỉ ráng hết sức mà không dám la lớn..
Ổng hôn, ổng sờ soạn khắp người... rồi bồng tôi đi thằng vào nhà... lên luôn nhà trên nơi chiếc đi_văng có giăng mùng sẳn.
Tôi thấy người mềm nhũn... và rất kỳ lạ.. không muốn vùng thoát nữa mà nằm im để ổng mân mê.
..
Sáng hôm sau ổng đi. Má tôi buồn... tôi lén núp trong buồng nhìn ra... còn buồn hơn.
Và những lần sau ổng ghé nhà... má tôi và ổng ngủ trước ở đằng sau.. rồi khuya là tôi cùng ổng ngủ ở nhà trước..

Đến khi tôi có bầu.. má tôi đánh tôi một trận chết sống mà tôi không dám khai là ổng.
Má tôi bắt tôi đi phá cái thai đó..

Má kiếm nơi gã chồng cho tôi. Chồng tôi ở xa thiệt là xa vùng tôi đang sống và cũng khỉ ho cò gáy như thuở xưa khu nhà tôi chưa thay đổi.
Và sau lần phá thai... Tôi vĩnh viễn không còn cơ hội làm mẹ.
Nhưng tôi an phận với người chồng quê mùa của tôi.

Có một lần má hỏi lại chủ cái thai ngày trước của tôi với giọng dịu dàng, tôi đã khai cho má biết sự thật.. Má nghiến răng và thốt _Trời ơi.!

LA. 04/06/2008
(Viết theo lời kể của b.hai)
TrL.H.Âu

4 nhận xét:

ròm nói...

Viết theo lời kể của bé Hai. Chuyện này có thật hả Ú?

Âu nói...

tất nhiên là thật á nhỏ.
hì, ta viết theo lời kể...
Còn nữa á, xem... có chán kg.?
Nói ta sì_tóp há...
:D

Âu nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
TM nói...

viết đi, tới giờ thì chưa chán :D